Chiều 26/11 mình dự kỷ niệm ngày thành lập Chi nhánh Xí nghiệp năng lượng, nơi đã làm việc cũ. Cứ bâng khuâng. Bâng khuâng.
Bâng khuâng vì đây là nơi mình đã làm việc hơn hai chục năm, vì lần kỷ niệm này là lần cuối Anh Hoài đương chức Giám đốc, năm sau (2013) Anh về hưu.
Bâng khuâng vì mấy lần định viết về Anh Hoài mà chưa thấy tứ, mà hôm nay lại ứ đầy sợ ghi không đủ.
Về Anh Hoài trước tiên là cái tên, mình chưa hỏi nhưng mình nghĩ là hoài trong nghĩa hoài niệm, hoài cổ, hoài vọng... tức là nhớ, tất nhiên là nhớ về những gì đã qua,không thể nhớ những gì sắp đến rồi. Điều nhớ đầu tiên là Anh sinh năm 1953, tuổi Quí tỵ, Mệnh thủy, Thủy trường lưu dịch nghĩa là Dòng nước chảy liên tục. Nói thường là dòng Sông dài, con Sông dài, Sông dài. Nhưng mình không chắc là người Việt, ví von về Sông việt thì Anh là Sông dài thuộc về miền nào trên đất nước này. Sông miền Bắc có thác gềnh hun hút đầu nguồn, quanh co uốn lượn khi qua vùng trung du và rộng mở thong dong trên đồng bằng bắc bộ trước khi hòa với biển, hay Sông miền trung ngắn, hẹp, chảy rất nhanh theo độ dốc cực lớn triền đông Trường sơn đổ thẳng vào biển chẳng kịp nghỉ ngơi (Trừ một đoạn Sông Hương làm nên cái gọi là: Mình chơi trên cạn, Hắn (Huế) chơi dưới thuyền), hay Sông của Nam bộ phẳng rộng ngút ngàn không có bờ, thậm chí "Nước chảy ngược dòng" như lời một ca khúc khi triều lên. ???
Những bâng khuâng sau sẽ tự lý giải điều này chăng?
Bâng khuâng nghĩ, khi Anh về hưu chắc có nhiều người nghĩ về tấm lòng, tấc lòng Anh với những người sống xung quanh (Nước ta gọi là Cán bộ, Công Nhân viên) ở Chi nhánh, về sự quan tâm, sự chăm lo trong chừng mực có thể của Anh với họ và gia đình họ. Vẫn biết rằng Anh không có gì để cho cả, vì Chi nhánh do Công nhân làm chủ, vẫn biết làm Giám đốc, Anh quản lý Chi nhánh theo qui định không phải của Công nhân mà của Nhà nước.
Bâng khuâng nghĩ về một thời đã cùng nhau sống, khi Tôi, Anh, và những người quanh ta đều nghĩ rằng: Ta đang sống vạn lần hơn Bọn đế quốc và bè lũ tay sai của chúng, khi bản thân đang uống " Bia hơi một sải (tay), Bia lon cả thùng". Khi ta kiêu căng nghĩ rằng lối sống chỉ có một như chúng tôi đang sống đây này, thậm chí mức sống cũng chỉ một mà thôi. Và khi ...
Bâng khuâng nghĩ khi Anh chợt thốt lên " ở trên tôi (nhà máy Gia sàng nơi Anh làm việc trước đó) tiền tỷ theo khói lò thép" hoặc nói vui về vấn nạn thủ tục " làm Giám đốc mà ký suốt ngày thế này thì chơi vào lúc nào". Khi mà giờ đây khói đã bay qua đầu và ta sắp: Chơi suốt ngày thì làm vào lúc nào.
Bâng khuâng nghĩ về cái cách Anh ăn rất tự nhiên thoải mái, cái kiểu Anh uống thành tâm và nhiệt tình với những người mà Anh giao đãi. Nghĩ về hàm răng Anh cười và câu thành ngữ của Nguyễn Quang Lập để mình tự cười vui.
Bâng khuâng và bâng khuâng nhiều.
Chúc trước: Anh xêng xang đi trên Dân lộ từ năm sau này. Chúc Anh đúng là nỗi nhớ đỏ của gia tộc Vũ như tên Anh hằng mang: Vũ Hồng Hoài. Tặng Anh, Bà Xã và cả nhà vài ảnh hoa nhà Tôi, Với lời nhắn: Nhớ về một Bông Hoa! Để nhớ mọi Bông Hoa.
Và bâng khuâng thêm về tâm sự tếu của Tôi:
Bốn mươi năm đã là chi
Đã làm Dì(*), chửa làm Dì(*). Đã xong
Gia tài nhập ngũ "long nhong"
Cùng nhau ha hả veo trong một vòi.
(*) Đọc là: Gì
Khỏe nhé Anh Hoài.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét