Ủy
ban nhân dân xã ra quyết định thành lập Tôi ghi ngày ../../1954, nhưng
thực ra theo luật sống Tôi được thành lập trước đó khoảng 9 tháng 10 ngày
bởi Bố và Mẹ Tôi. Và như vậy năm nay (2013) đã là lần thứ 60 năm
truyền thống Tôi. Thường vào dịp truyền thống chẵn Tôi tổ chức
long trọng lễ để ôn bài truyền thống hào hùng, thành tích
lớn lao và những đóng góp vô cùng dài đuôi (quên : vĩ đại) của bản thân đối với sự nghiệp xây dựng, trưởng thành cùng gia đình, đất nước. Nhưng do năm nay ít tiền, cao giá, sống hơi đói nên Tôi chỉ tóm tắt một số chấm (điểm)
sau, có tính minh họa cho những mặt to (diện lớn) của cuộc đời theo và hưởng ánh sáng chói lọi như sau:
Khi
nhỏ có vài chấm khó quên :
Năm 1964 đang học lớp 3 ở trường tên gì Tôi không nhớ, nhưng nhớ rất rõ
là nó nằm ngoài đường đê Gang thép (bây giờ gọi là đường Bana),
từ đê Gang thép đi qua sân vận động và men theo phía sau rạp ngoài
trời là tới trường (bây giờ sân vận động là nghĩa trang và có một
vài doanh nghiệp đang sản xuất ở đó. Còn rạp ngoài trời là trận
địa pháo của lữ đoàn 243.). Một hôm Tôi và ba bạn đều ở khu tập thể
Bệnh viện Gang thép (khu tưởng niệm thanh niên xung phong bây giờ) với nhau, đi học muộn khoảng 15 phút, không giám vào lớp, bèn rủ nhau chơi bi
chỗ khuất giữa sân vận động và rạp ngoài trời để chờ giờ ra chơi thì
vào lớp. Khi chơi Tôi nói : Giờ ra chơi nào tao cũng đi đái nên lúc nào tao
đái thì ngừng chơi vào lớp là vừa. Trong lúc chơi cái Xuân mấy lần
giục chúng tôi vào học, Tôi cãi : Tao đã đi đái đâu … Và cứ vậy cho
đến khi các bạn học về ngang qua chúng tôi cũng cùng về, vui phết.
Cũng năm đó trong giờ tập đọc sau vài buổi học ở lớp Tôi mới chuyển
đến học,Tôi được Cô giáo gọi đọc bài : Mớ tóc của Mùi Phạm, Tôi
đọc vanh vách, to, rõ ràng và có khi là hùng hồn nữa cũng nên, Cô
giáo và Bạn học đều O…A cả, sau đó Cô hỏi : Đại ý của bài là gì?
Tôi đứng như trời trồng, Đại ý là gì? Tôi đâu có biết, có bao giờ
Tôi học về nó đâu, trong khi các bạn tất cả đều biết, không học cũng biết mà. Nguyên do thế này : Khi vào lớp 1 được hai tháng Tôi
bị bệnh phải điều trị khoảng bốn năm, trong bốn năm đó Bố dạy Tôi
học rồi xin thẳng vào lớp 3 của trường. Vì Bố dạy nên chỉ dạy toán
và tập đọc, toán Tôi học đến cộng ba chữ số có nhớ cơ mà (trên lớp 3) và tập đọc thì vanh vách, vanh vách nhưng Đại ý của bài đọc thì Bố còn không
biết con sao biết, nên ngẩn tò te là dễ hiểu (Về việc này sẽ viết :
HỌC VỚI BỐ sau).
Lớn
đi học cấp 3 :
Năm 1971 khi học lớp 10 Trường cấp 3 Gang thép cũng chuyện học và chuyện
chơi : Khi đó Tôi đang nuôi hai con thỏ trắng rất đẹp, hàng ngày
tôi đều lấy lá Sắn dây (món khoái khẩu của thỏ), lá tre, các loại
khác cho thỏ ăn, một hôm do mải chơi không có lá cho thỏ, buổi tối
đứng ngồi không yên Tôi bèn đi ăn cắp dây lang ở ruộng gần nhà. Chiều
hôm sau đang ôn bài ở nhà thì nghe Bà chủ ruộng chửi kẻ ăn cắp, Tôi
không để ý thỏ ăn dây lang trong bao lâu, còn Tôi ăn các thứ chửi của
Bà khoảng một tiếng liền, ăn đủ thức lạ lắm. Tức quá, tối Tôi lại
ra ruộng đó ngắt rau, nhưng lần này thì cứ năm bước, bẩy bước chân Tôi
mới ngắt một ngọn dài và thế là không bị chửi nữa, hóa ra ăn Bà
chửi đủ thứ cũng không hoài, còn sáng dạ là khác. Cũng năm đó trong
một tiết học toán, Thầy Tuyến kiểm tra vở bài làm ở nhà của Tôi,
Tôi chưa làm nên Thầy gọi lên bảng, trong ba bài về nhà Thầy
yêu cầu làm hai bài, Tôi làm đúng. Theo qui định của Thầy, thì Tôi
và hai bạn khác cũng chưa làm bài phải về nhà Thầy sau giờ học để làm
và ghi vào vở bài làm ở nhà. Về đến gian tập thể của Thầy, Thầy
nói : Nam hướng dẫn hai bạn làm bài và cũng phải ghi bài vào vở
của em đấy. Khi làm xong chúng tôi chuẩn bị chào Thầy để về thì
Thầy dọn cơm và bảo chúng tôi cùng ăn, bữa cơm của Thầy giáo độc
thân vào cái năm 1971 đó có những gì Tôi không nhớ, nhưng không thể
nào quên ba đứa (những ba đứa cơ nhé) đã ĂN CƠM CỦA THẦY, thì sẽ thế nào
cho những bữa cơm của Thầy trong những ngày sau đó. Em nhớ, Thầy ơi!!!
Trưởng
thành, chuyện ở bộ đội, kể nhanh thôi :
Chuyện
thứ nhất đi suốt đời công tác : Xin trích lý lịch quân nhân của Tôi, “Không
an tâm công tác, phục vụ Quân đội lâu dài” và “tinh thần bảo vệ của
công chưa cao”. Nhận xét này của Chuẩn úy Đại đội trưởng Thế, chắc
xuất phát từ việc, trong giờ học về loa hãm lùi của pháo cao xạ Tôi đã
tỏ ý biết rồi không chú ý học (ghi thêm : ba lỗ vát trên loa thép, lắp
ở đầu nòng để hãm bớt độ lùi của nòng pháo khi bắn, được giảng trong ba
tiết liền) và trong lúc đùa nghịch chạy đuổi nhau làm gãy chân bàn
học.
Chuyện
thứ hai cũng theo suốt cuộc đời làm người : Năm thứ hai Tôi và ba bạn
thân nghĩ ra trò, đến giờ gác của một trong bốn người, trong khoảng
từ 11 giờ đêm bí mật gọi nhau dậy, lén ra sau doanh
trại đốt bếp Hoàng cầm pha trà uống và nói chuyện. Thường câu chuyện
xoay quanh các tác phẩm văn học cổ điển đã đọc hoặc các tác giả
Việt nam bấy giờ, những Nguyên Ngọc, Phan Tứ, Nguyễn Khải, Nguyễn Minh
Châu … với những là, Đất nước đứng lên, Hòn đất, Chiến sĩ, Dấu chân
người lính … hoặc đọc thơ Hương thầm, Khoảng trời – hố bom, Mặt đường
khát vọng của Nguyễn Thị Thanh Nhàn, Lâm Thị Mỹ Dạ (khi đó chưa biết
Hoàng Phủ Ngọc Tường), Nguyễn Khoa Điềm hoặc các nhà thơ nổi tiếng
văn đàn khi đó như Chế Lan Viên, Xuân Diệu… hoặc đọc cái gọi là thơ tự làm. Kể, đọc rất say sưa nhưng là rất khẽ. Vào
buổi thứ mùng ba tết 1976 khi làm trò đó, lúc tắt
bếp chuẩn bị giấu đồ để về thì chúng tôi phát hiện ra anh Lư Chính
trị viên Đại đội ( lúc đó Thượng úy là to lắm, phải chính trị viên
Tiểu đoàn hoặc Chủ nhiệm chính trị Trung đoàn, nhưng Thượng úy Lư
chỉ là Chính trị viên Đại đội học viên của tôi) đứng gần đó từ bao
giờ. Chúng tôi chưa phản ứng gì thì nghe Anh nói : Thứ hai, thứ tư,
thứ sáu và chủ nhật tôi trực chỉ huy, tôi theo các anh từ lúc các
anh dậy đến giờ, nghe hết các anh nói rồi, không phải nói gì nữa. Gần đây khi có dịp nói điện thoại với Anh thì : Nam ơi, kể về
cuộc sống của em đi!!! Với giọng của người gần 80 tuổi.
Về
phục viên, đi học, đi làm công.., . Tạm dừng tự viết tại đây, truyền
thống còn dài “bát thập”, “bách thập” hẵng hay.
Nghĩ
rằng : Đã qua rồi “lục thập nhi nhĩ thuận”. Đã bước vào “thất thập
cổ lai hy” với biết bao hỉ, nộ, ái, ố, bi, khủng, kinh, với nhiều vinh, nhục cuộc
đời, với những đắng cay, bùi ngọt … Mới thấy cuộc sống là thế, như
thế, mọi điều liên quan đến cuộc sống đều là liên quan đến con người,
mọi chuyện của cuộc sống đều là chuyện của con người. cuộc sống là
tất cả những gì người nghĩ, người làm với người. Mới hay với 90 triệu con người nhân với n
chuyện đời người (90.000.000 * n) thì Hiến pháp đang bàn là đáng bàn
thế nào, thì Hợp đồng sống chung ấy sẽ phải thế nào mới phải??? Để
chung sống cùng nhau. ĐỂ CHUNG SỐNG CÙNG NHAU.