Lại tiếp chuyện của các Anh, Chị bạn hồi lớp 7, bữa nhậu đó do mình mời, vì nghĩ rằng các Anh, Chị rất dễ tự ái trong trường hợp này nên mình đã cẩn thận nhắc nhà hàng phục vụ chu đáo. Đến lúc ăn mình mời mọi người rót rượu, mấy chị không dùng rượu thì dùng nước có ga và thật ngạc nhiên là họ rót ra bát vì không thấy cốc tại bàn, với thói quen cố hữu của một anh nhân viên hạng bét chuyên hầu xếp, mình giật mình trước phản ứng ấy và nghĩ rằng đã có lỗi không nói phục vụ chuyển cốc đến. Để sửa sai mình lấy cốc và bát mới từ bàn con bên cạnh mời các Chị thay, các chị lại thản nhiên rót sang cốc và sau đó ăn bằng bát cũ đã dính nước ngọt. Đến lúc này mình hiểu ra các Chị không cố ý trách mình ( nói theo kiểu bọn mình là : chơi nhau ) và chợt ngộ : Vô chiêu thắng hữu chiêu. Vâng vô chiêu, lấy cái bản chất, cái thói quen của mình để vô tư đối sử với người, với đời mà không cần để ý đến thái độ, ý tứ của người đối diện. Vâng hữu chiêu, con chó hoang nhìn thấy con chó nhà khúm núm cụp duôi và nhìn vào mắt chủ nên dã lẳng lặng đi ra khỏi nhà để sống đời hoang dã, dù bạn giữ thế nào cũng không ở lại. Vô chiêu, mang cái bất biến để ứng phó với cuộc sống đầy biến động, mang yêu thương hóa giải mọi đối sử không yêu thương, đãi người bằng bản tính không nghi kỵ người. VÔ CHIÊU và HỮU CHIÊU như Chị và Em, Em xin lỗi vì có thoáng hiểu Chị đã cố ý đối sử không tốt với Em, Chị vô chiêu và thằng Em hữu chiêu.
Xin xem TIỂU CHỦ tại Blog này để hiểu : Lại tiếp ...
Xin xem TIỂU CHỦ tại Blog này để hiểu : Lại tiếp ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét