Đọc bài : Đất
nước có bao giờ buồn thế này chăng? link
ĐÂY .
Mới nhớ một
vài chuyện về Nguyễn Khoa Điềm đọc trên các báo. Chuyện là khi về hưu Ông đạp
xe đi thăm bạn văn, thơ và đạp suốt dọc đê sông Đuống để rồi thốt lên : Nghiêng
thật
"Sông
Đuống trôi đi
Một dòng lấp
lánh
Nằm nghiêng
nghiêng trong kháng chiến trường kỳ "
Trích thơ
Hoàng Cầm.
Sau đó trả
nhà cho Nhà nước ở Hà nội về quê sống.
Chuyện là
Ông nói vui chỉ giữ lại "hai viên", không phải hai viên ấy đâu mà là
Đảng viên và hội viên Hội nhà văn. Bởi vậy khi Ông Phan Diễn (khi đó đã về hưu)
đến thăm Ông Nguyễn Khoa Điềm thì xuất hiện một câu thưa quá hay " Bác
thay áo quần để cháu chở lên… khách sạn cho bác Diễn… thăm!" Trích nguyên văn. Chú văn phòng này không
đánh máy sai mà thưa câu để đời nhỉ.
Lại thấy Ông
Trần Mạnh Hảo viết : Hãy để anh Điềm được quyền làm một nhà thơ công dân, được
quyền mặc áo vải, được nói thật với trang giấy và độc giả bằng những vần thơ nhỏ
máu…Bài đã dẫn trên.
Liên hệ vui
: Ông Tố Hữu có công nhận sông Đuống nghiêng không? nếu công nhận thì nó nghiêng theo mặt phẳng đứng
hay ngang? Chỉ biết rằng lúc gần cuối đời Ông có nói với Ông Phùng Quán "Cậu
muốn làm một người hát rong cho nhân dân", Phùng Quán đáp "Cậu đã
không làm được rồi".
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét