Trước, trong và ngay sau ngày 22/12 này mình đã có ý không nhớ về thời ấy với những kỷ niệm chiến cuộc, với các bạn đã hy sinh. Mình chỉ viết trong Blog và FB vài điều về tình cảm nhẹ nhàng, nhưng đến nay mình không thể không nghĩ về các bạn, nhất là với Duyến khi đang đọc lại những dòng này :
Trong nhật ký mình viết vào năm 1974, lúc đó Duyến chưa hy sinh, đây là ảnh bút tích khi đó.
Khi viết những dòng này mình vẫn trằn trọc về khát vọng học (ở thời ấy chính là khát vọng sống) của Duyến, mà hoàn cảnh học mình đã trình bày trong bài : BẠN TÔI ... ĐẬP VÀO BỜ. khát vọng ấy mình không diễn tả được bằng từ ngữ, chỉ thấy nó day dứt trong mình, chỉ hiểu trong cuộc sống của mình đã lây một phần khát vọng ấy, thế thôi. "Nếu" và "nếu" cũng chẳng để làm gì? mỗi người là một kiếp. Ai sinh ra cũng đi hết đời mình, đi hết chính mình Duyến nhỉ?. Mình viết nhiều đoạn văn vần trong nhật ký trước kia, và hôm nay, mình vẫn hiểu nó không là thơ, thậm chí cũng chẳng được là vần, nhưng chắc nó là tình, nó là hai chữ "tử sinh" ở đoạn viết trên tặng Bạn và cho mình, nó chính là cái đoạn đời mình đã đi cùng bạn, của mình. Vậy nếu Bạn nào bảo nó không phải là thơ thì đúng mà.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét