Tìm kiếm Blog này

Thứ Sáu, 24 tháng 1, 2014

PHÁT SÁNG.

Ông Táo đã lên chầu, nhàn rỗi vẽ sự đời, vẽ thực đời để với thực tình, thực mình các 10a nhé. Thơ tí nhóe, tí nhóe.
Thực ra mình nghĩ nên chọn tiêu đề : Hai cây Tam cúc. Nhưng chợt đọc bài CÁC CỤ VỀ HƯU MỚI PHÁT SÁNG. của Trần Đăng Khoa nên chọn theo : PHÁT SÁNG.
Cây Tam cúc của Trần Đăng Khoa :

Bố vào lò gạch
Mẹ ra đồng cày
Anh đi công tác
Chị săn máy bay

Cả nhà vắng hết
Chỉ còn bé Giang
Bé đánh tam cúc
Với con mèo khoang

Nắng hồng chín rực
Bỗng nhiên bay vào
Rung râu, chớp mắt
Mèo ta "Ngoao! Ngoao!"

Đây là tướng ông
Chân đi hài đỏ
Đây là tướng bà
Tóc hiu hiu gió

Đây là con ngựa
Chân có bụi đường
Và đây quân sĩ
Thuộc làu văn chương...

- Quân này mày được
Quân này tao chui!
Mèo ta phổng mũi
"Ngoao! Ngoao!" một hồi

- Quân này mày chui
Quân này tao được!
Mèo bỗng dỏng tai
Mắt xanh như nước

- À thôi... mày được!
Bé Giang dỗ dành
Mèo thè lưỡi đỏ
Liếm vào răng nanh...

Nắng dừng trước cửa
Lúc nào không hay
Đã nghe khói bếp
Nhà ai thơm bay
1969 

Cây Tam cúc của Hoàng Cầm :
Cỗ bài tam cúc mép cong cong
Rút trộm rơm nhà đi trải ổ
Chị gọi đôi cây!
Trầu cay má đỏ
Kết xe hồng đưa chị đến quê em

Nghé cây bài tìm hơi tóc ấm
Em đừng lớn nữa. Chị đừng đi
Tướng sĩ đỏ đen chui sấp ngửa
Ổ rơm thơm đọng tuổi đương thì

Đứa được
chính chuyền xủng xẻng
Đứa thua
đáo gỡ ngoài thềm
Em đi đêm tướng điều sĩ đỏ
Đổi xe hồng đưa Chị đến quê em

Năm sau giặc giã
Quan Đốc đông áo đen nẹp đỏ
Thả tịnh vàng cưới chị
võng mây trôi
Em đứng nhìn theo em gọi đôi.
Rét 1959.

Trần Đăng Khoa viết Đánh tam cúc khi 11 tuổi, Hoàng Cầm viết Cây tam cúc khi 37 tuổi. Xin các bạn bình  góp thêm vui.
Mình xin thưa thớt như sau :
Khổ thơ kết trong bài thơ của Trần Đăng Khoa mở ra ý mới nhưng là đóng vào của liên tưởng thơ, mở để mở vậy thôi?. Câu thơ kết của Hoàng Cầm đóng vào của ý thơ nhưng mở ra liên tưởng đến vô cùng cho người đọc, đóng để đóng vậy mà?. 
Trần Đăng Khoa rất trẻ, thậm chí có thể gọi là trẻ con (xin lỗi tác giả) trong cách viết lời thơ, ở độ tuổi khi viết nhưng ý thơ thì đã trưởng thành già giặn lắm rồi. Hoàng Cầm già giặn trưởng thành lại già người nữa trong cách viết thơ, ở độ tuổi khi viết nhưng ý thơ thì trẻ mãi, trẻ mãi trong tình yêu tinh khiết.
Khi đã ngoại 60 năm lăn lộn dòng đời, đọc lại hai bài thơ trên, càng hiểu thêm các cảm xúc khác nhau về nó và vì vậy về Nhà thơ. Trong bận rộn sắm sanh các vật phẩm cho tết đến, thơ phẩm chút thêm ấm xuân về, cho lãng đãng hương xuân, hương lòng. Chợt tưởng, nếu mình "rút trộm rơm nhà đi trải ổ" để thấy "trầu cay má đỏ", lại được "Nghé cây bài tìm hơi tóc ấm"  thì xúc cảm "Ổ rơm thơm đọng tuổi đương thì" là tất yếu, là đương nhiên, là tự nhiên nhi nhiên nhỉ, tự nó mà. Chị đẹp thế? Chị hút hồn Em thế? Ổ rơm thơm thế? Thơm đến xuân nay, thơm mãi sau này. Đọng mãi nhé trong cuộc đời này, đọng mãi nhé tình con trẻ, tình đầu đời, đọng mãi nhé tuổi đương thì. Mãi nhé đọng ... Là ... la .. lá ... la ... Trái tim còn mãi cất lời ....
Cũng là một cách, một kiểu phát sáng ở những thời đoạn khác nhau của đời người, mỗi người đều tự phát sáng cùng tình cảm thương yêu với mình, của mình, tự tình.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét