Về hưu chợt nhớ Minh Tuấn, Hoàng Minh Tuấn. Nhưng Tuấn ơi, tuấn tú thì hiểu rồi, còn minh? minh trong thông minh, minh mẫn, hay trong thanh minh, bình minh đây?. Về hỏi Ông Già thử xem, Ông đặt nghĩa nào. Ờ mà minh gì cũng được cả, hiểu hay sáng cũng tốt đẹp cả mà. Còn mình, chợt nhớ là nhớ "Tuấn già" kia, nhớ cái biệt danh bám "chết" Tuấn ở cơ quan ấy? Nhớ những điều đã vận vào mình vào bạn ấy, với những điều ấy Tuấn lại là "Tuấn trẻ", trẻ đến già.
Thực ra trong cuộc sống hàng ngày mình thường gọi là thằng - thằng Tuấn - bởi đơn giản là hai anh em hơi hiểu nhau, khi gặp riêng thường chuyện với nhau theo cách rất thô, thô lắm.
Chuyện nhé. Trong việc ấy, khi làm việc ấy nếu để mùi hương hóa học lấn át thì mất sướng mày nhỉ. Ừ, phải có mùi hương người, hương của người cùng mình ấy, cái mùi hương da thịt bởi một người ấy mới sướng bác ạ. Bôi làm chi, phết làm chi, cho mất đi hương người, tiếc lắm, chán phèo à. Thô lắm nhỉ? Có tinh không?
Mình viết thế này Tuấn nhé :
Còn mình. Hai ta bàn về mùi hương tự nhiên của cơ thể, "thể hương" cũng kém cạnh gì? suýt soát Nguyễn Duy đấy nhỉ (có khi hơn cũng nên). Ngát thơm thuần khiết và thanh tao, rất riêng trên mỗi giọt, mỗi giọt hương người. Nguyễn Duy bảo nuy ra, Nguyễn Duy nhìn hình, nhìn nét người (xin xem THỈNH PHẬT. ). Ta bảo gần thêm nữa, thêm nữa, Ta nhận hương, nhận mùi người, Tuấn nhỉ. Mà tếu thế này, nếu trong đêm thì Nguyễn Duy botay.com để nhìn hình và nét, với ta, hương về đêm càng đượm, càng ngát nhỉ, có khi đọng trên người tao, người mày vài giọt cũng nên.
Lại nữa. Mình chép lại chuyện Thằng Tuấn (cho mình gọi vậy) đã kể trong một buổi chuyện vui giữa mấy anh em ở Ban Dự án 2. Chuyện kể trước mọi người nên không thô, rất sâu về tình người là khác.
Chuyện : Ở cụm dân cư, Bà trưởng ban hòa giải bảo rằng. Nếu đến nhà nào để hòa giải chuyện Vợ Chồng xích mích, thấy cả hai người đều to tiếng trách nhau, nói lẫy, giận hờn nhau, thậm chí vanh vách kể tội nhau thì sẽ hòa giải thành công, vì đôi ấy còn yêu nhau nên mới nói nhau như vậy. Đến nhà nào mà cả Vợ và Chồng đều nhẹ nhàng bảo, chẳng có gì đâu, đều một mực vâng, cảm ơn thì tốt nhất đừng nói nữa, đứng dậy cảm ơn lại và chờ họ ra tòa đi, vì họ không cần nhau, không yêu nhau nữa rồi. Thế đấy còn yêu thì còn nghĩ về nhau.! Còn yêu thì còn giận hờn, nói lẫy, còn trách cứ sâu cay, chua ngoa. Hết yêu là hết, không bàn về nhau nữa, mà bàn về cái khác, người khác, mùi hương khác, mùi yêu sắp.
Thực ra trong cuộc sống hàng ngày mình thường gọi là thằng - thằng Tuấn - bởi đơn giản là hai anh em hơi hiểu nhau, khi gặp riêng thường chuyện với nhau theo cách rất thô, thô lắm.
Chuyện nhé. Trong việc ấy, khi làm việc ấy nếu để mùi hương hóa học lấn át thì mất sướng mày nhỉ. Ừ, phải có mùi hương người, hương của người cùng mình ấy, cái mùi hương da thịt bởi một người ấy mới sướng bác ạ. Bôi làm chi, phết làm chi, cho mất đi hương người, tiếc lắm, chán phèo à. Thô lắm nhỉ? Có tinh không?
Mình viết thế này Tuấn nhé :
Gần nhau em tỏa hương đời
Chớ bôi, phết nhé hương trời của anh.
Hay viết này :
Mùi hương em cũng có thì
Bôi làm chi phết làm chi của trời.
Cũng là nhại Nguyễn Duy tý, thơ thuần hay, chữ thuần Việt thế này :
Chia dư đẹp vẫn không vơi
chia không hết đẹp ông trời lấy đi
hình và nét cũng có thì
cất làm chi dấu làm chi của trời
Người ơi, người cứ nuy ra, nuy hết ra, cái đẹp không vơi đi đâu mà ngượng, chỉ đẹp hơn thôi, nếu không nuy hết, còn kín chỗ nào thì ngang với ông trời đã lấy đi chỗ đó của tôi còn gì, phí hoài đi đấy. Cái hình của người, cái nét cong cong của người cũng có thì, có thời thôi, nếu cất, dấu đi, đến hết thì, cũng phí của trời đã ban cho người đấy, lúc đó muốn khoe (ra) cũng ứ thèm. Cứ khoe hết đi, khoe ngay lúc này đi, người nhé. Trời ơi, cất làm chi, dấu làm chi hỡi người. Nguyễn Duy khuyên khéo thế ai chẳng phô ra, Em đẹp không?. Mình mà học được cách khuyên này Tuấn nhỉ? mày khuyên được không.
Một khổ thơ, trong bài Nét và hình, Nguyễn duy. Với lời đề tặng Trịnh Công Sơn.
Còn mình. Hai ta bàn về mùi hương tự nhiên của cơ thể, "thể hương" cũng kém cạnh gì? suýt soát Nguyễn Duy đấy nhỉ (có khi hơn cũng nên). Ngát thơm thuần khiết và thanh tao, rất riêng trên mỗi giọt, mỗi giọt hương người. Nguyễn Duy bảo nuy ra, Nguyễn Duy nhìn hình, nhìn nét người (xin xem THỈNH PHẬT. ). Ta bảo gần thêm nữa, thêm nữa, Ta nhận hương, nhận mùi người, Tuấn nhỉ. Mà tếu thế này, nếu trong đêm thì Nguyễn Duy botay.com để nhìn hình và nét, với ta, hương về đêm càng đượm, càng ngát nhỉ, có khi đọng trên người tao, người mày vài giọt cũng nên.
Lại nữa. Mình chép lại chuyện Thằng Tuấn (cho mình gọi vậy) đã kể trong một buổi chuyện vui giữa mấy anh em ở Ban Dự án 2. Chuyện kể trước mọi người nên không thô, rất sâu về tình người là khác.
Chuyện : Ở cụm dân cư, Bà trưởng ban hòa giải bảo rằng. Nếu đến nhà nào để hòa giải chuyện Vợ Chồng xích mích, thấy cả hai người đều to tiếng trách nhau, nói lẫy, giận hờn nhau, thậm chí vanh vách kể tội nhau thì sẽ hòa giải thành công, vì đôi ấy còn yêu nhau nên mới nói nhau như vậy. Đến nhà nào mà cả Vợ và Chồng đều nhẹ nhàng bảo, chẳng có gì đâu, đều một mực vâng, cảm ơn thì tốt nhất đừng nói nữa, đứng dậy cảm ơn lại và chờ họ ra tòa đi, vì họ không cần nhau, không yêu nhau nữa rồi. Thế đấy còn yêu thì còn nghĩ về nhau.! Còn yêu thì còn giận hờn, nói lẫy, còn trách cứ sâu cay, chua ngoa. Hết yêu là hết, không bàn về nhau nữa, mà bàn về cái khác, người khác, mùi hương khác, mùi yêu sắp.
Ừ nhỉ, có lẽ thế nhỉ. Các bạn mình thường hay khuyên mình đại loại :
Nghĩ nhiều làm gì, mình nhỏ bé lắm. Để sức mà sống khỏe với Con, Cháu, nghĩ chi cho mệt đầu, hơi đâu mà nghĩ. Hoặc bạn có vẻ hơi bất mãn, giận hờn gì đó. Bạn nói đến các vấn đề lớn, đến một số khuyết điểm của các cơ quan, đoàn thể hoặc cơ chế có vẻ sâu cay.
Mình cũng nghĩ vậy, và tự kiểm điểm "nghiêm khắc" thì :
Bàn nhiều, cũng có giải thích. Có đồng tình với điều bạn bàn, có đồng tình với giải thích, nhưng không đồng tình cũng có. Thế thì hay hơn là cố giải thích, cố chứng minh rằng mình yêu, yêu lắm cuộc đời, cuộc sống và càng yêu cái mà mọi người hay đao to búa lớn khi nói đến tình yêu : Yêu nước. Chi bằng chép lại đây chuyện Tuấn đã kể ấy hóa hay, hóa hợp. Cảm ơn (thằng con nhà) Tuấn.
Mình xin nói rằng, mình thực yêu nên cũng có lúc biểu hiện cực đoan (không phải thời tiết đâu nhe - mình đấy nhe - xin xem CƯỠNG BỨC. về cực đoan) thông qua lời nói, câu viết, thông qua cách dẫn giải vấn đề, như bạn đã nhận xét. Cái cực đoan của kẻ yêu tha thiết, yêu lắm.
Không yêu thì không biết, không bàn. Hàng ngày biết bao sự việc không liên quan, biết bao người lạ trôi qua mình, mình có bàn chi, nói chi, nhớ chi và nghĩ chi đâu.
Yêu thì đau, có yêu mới thấy đau những điều do người mình yêu trót hớ hênh hoặc hành động chưa phải lẽ, những điều để người đời cười chê. Yêu đời nên đau đời. Có yêu thì có tranh luận, có khi to tiếng, thậm chí giận hờn. Yêu thì bàn đến, nói đến, nhớ đến và nghĩ đến nhỉ. Yêu thì khuyên nhủ nhau mà, để đỡ đau mà.
Khuyên nhủ, thủ thỉ thù thì này, dủ dỉ dù dì này : Em mặc cái váy ấy mầu không hợp với lại nó hơi ngắn quá hay sao ấy. Em thấy hợp và vừa đấy chứ. Anh không thích?. Em thích mặc, Em thích. Ý Anh nói là, có khi người khác nhìn thấy quần trong của Em đấy, lúc Em sơ ý. Em sẽ cố gắng không sơ ý là được. Tránh thế nào được Em, ai để ý được mãi. Em đã nói không sơ ý mà. Sẽ có lúc Em ạ, lúc ấy thì?. Đã thế, Em sẽ có cách để không thấy. Cách sao?. ... Đây, thế này thì Anh dòm cũng chẳng thấy, có đâu mà thấy?. ... Ớ !!!.
Do mỗi người trong chúng ta yêu ghét khác nhau, nên với nhiều người cách yêu là vô cùng, cách ghét cũng vô tận. Khi nết yêu, kiểu ghét giống nhau, họ có xu thế tạo thành một nhóm và khác nhau, thành khác nhóm, với ranh giới rất mỏng manh, thậm chí với việc này tôi ở nhóm này, với việc khác tôi sang nhóm kia. Miễn yêu hết mình, yêu hết mùi, còn ghét thì "đôi tí" là đủ.
Ranh giới yêu vô tư và trong suốt thế này, nếu đổi yêu thì cũng dễ dàng thôi, vì dẫu đổi, dẫu yêu khác thì vẫn cùng dùng chung một "cái", cái cứ lồ lộ ra để được yêu khác nhau, lạ thật yêu khác nhau trên cùng một cái. Yêu thế, cái kiểu yêu này.
Mình xin nói rằng, mình thực yêu nên cũng có lúc biểu hiện cực đoan (không phải thời tiết đâu nhe - mình đấy nhe - xin xem CƯỠNG BỨC. về cực đoan) thông qua lời nói, câu viết, thông qua cách dẫn giải vấn đề, như bạn đã nhận xét. Cái cực đoan của kẻ yêu tha thiết, yêu lắm.
Không yêu thì không biết, không bàn. Hàng ngày biết bao sự việc không liên quan, biết bao người lạ trôi qua mình, mình có bàn chi, nói chi, nhớ chi và nghĩ chi đâu.
Yêu thì đau, có yêu mới thấy đau những điều do người mình yêu trót hớ hênh hoặc hành động chưa phải lẽ, những điều để người đời cười chê. Yêu đời nên đau đời. Có yêu thì có tranh luận, có khi to tiếng, thậm chí giận hờn. Yêu thì bàn đến, nói đến, nhớ đến và nghĩ đến nhỉ. Yêu thì khuyên nhủ nhau mà, để đỡ đau mà.
Khuyên nhủ, thủ thỉ thù thì này, dủ dỉ dù dì này : Em mặc cái váy ấy mầu không hợp với lại nó hơi ngắn quá hay sao ấy. Em thấy hợp và vừa đấy chứ. Anh không thích?. Em thích mặc, Em thích. Ý Anh nói là, có khi người khác nhìn thấy quần trong của Em đấy, lúc Em sơ ý. Em sẽ cố gắng không sơ ý là được. Tránh thế nào được Em, ai để ý được mãi. Em đã nói không sơ ý mà. Sẽ có lúc Em ạ, lúc ấy thì?. Đã thế, Em sẽ có cách để không thấy. Cách sao?. ... Đây, thế này thì Anh dòm cũng chẳng thấy, có đâu mà thấy?. ... Ớ !!!.
Do mỗi người trong chúng ta yêu ghét khác nhau, nên với nhiều người cách yêu là vô cùng, cách ghét cũng vô tận. Khi nết yêu, kiểu ghét giống nhau, họ có xu thế tạo thành một nhóm và khác nhau, thành khác nhóm, với ranh giới rất mỏng manh, thậm chí với việc này tôi ở nhóm này, với việc khác tôi sang nhóm kia. Miễn yêu hết mình, yêu hết mùi, còn ghét thì "đôi tí" là đủ.
Ranh giới yêu vô tư và trong suốt thế này, nếu đổi yêu thì cũng dễ dàng thôi, vì dẫu đổi, dẫu yêu khác thì vẫn cùng dùng chung một "cái", cái cứ lồ lộ ra để được yêu khác nhau, lạ thật yêu khác nhau trên cùng một cái. Yêu thế, cái kiểu yêu này.
Yêu thế cái hình nét này. Yêu thế cái mùi hương này. Yêu thế cái cãi vã này. Yêu thế cuộc đời này. Minh Tuấn à.
Thêm này : Xin cho biết, ai viết những từ này "đừng tắm, Anh đang về". Người đúng sẽ được thưởng, phần thưởng là cho người đó được khao anh, em, bạn bè một chầu vì đã chứng tỏ kiến thức uyên thâm về tình yêu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét