Câu chuyện lớn quá. Lúc nào cung đủ - ăn, mặc và lạ - mới hy vọng ít còn. Câu chuyện này :
Sự tích ông gà trống
Ngày xửa ngày xưa, ở 1 xứ nọ có 1 chàng nhà giàu tốt bụng,
chàng có tiếng hát hay, chàng dựng nhà toàn bằng gỗ quý, chàng rất nhân-hậu.
Cứ mỗi năm 1 lần vào dịp mừng thọ, chàng lại mở hầu bao,
phát gạo lẫn kim tiền, dân nghèo tiếng lành đồn xa nô nức kéo đến, tay đỡ gạo
miệng tung hô, ca ngợi công đức của chàng lên tận mây xanh, sánh ngang với vua
Ngiêu – Thuấn.
Năm nào dân nghèo cũng đến đúng ngày, chen nhau chờ lĩnh
ngân lượng ngũ cốc, miệng không ngớt chửi nhau giành giật, khi lĩnh xong ai
cũng hoan hỉ, tiếng bốc thơm chàng nổi lên như giấy ăn gặp gió xoái.
Năm đó chàng bị ốm liệt gường đúng sinh nhật, không thể nhấc
được tay chân, mà bên ngoài người nghèo đến như ong vỡ tổ, họ chửi chàng lừa đảo
bội tín, họ ném đá vào nhà chàng.
Vẫn không thấy gì, họ xúm vào đốt nhà chàng, trong chớp mắt
nhà hóa thành than, chàng ốm ko ngoi dậy kịp, chết còng queo trong đó.
Bọn nghèo hả hê bỏ về, chàng hóa thành 1 ông gà trống.
Cứ mỗi sáng uất quá, chàng nhảy lên đống rơm và gáy:
“Ò ó o o… địt cụ bọn nghèo.”
Theo : Pín blog
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét