Tìm kiếm Blog này

Thứ Sáu, 6 tháng 1, 2017

CHO CON NỮA. XONG.

Ngày 15/10 (ngày rằm) : Tám giờ tối, trăng sáng, không có gió nhưng mát trời. Cho Cháu ra xem hoa và cá cảnh, chơi với Cháu và bắt cho Cháu con ốc trong bể cá. Chơi chán, Cháu có ý mang con ốc vào khoe mẹ, mình cho Cháu mang vào và tự thấy vui.
Ngày 16/10 : Lại cho Cháu chơi vì hôm qua vẫn "sướng". Bế Cháu lên thành bể, hỏi Cháu có cầm con ốc không? Cháu nói không, mẹ mắng đấy.
Ngày 20/11 : Ngày nhà giáo, nhớ về Bà. Tối "nháy" Cháu sang giường mình chơi, có Cháu, có Ông. Cháu vừa chơi vừa nói : Cháu không ngủ với Ông đâu, mẹ mắng đấy, vô tư lự.
Ngày 24/12. Bà cõng Cháu trên lưng ra hè đường chơi và hỏi, Cháu có chơi với Ông không, không, mẹ mắng đấy (có thể Cháu đang thích Bà cõng ở đường). Bà lại hỏi, Cháu có thích chơi với Ông không. Có thích lắm. Về Bác giúp việc nói lại vậy. Biết vậy.
Ngày 26/12, hôm nay. Con Dâu về giữa buổi sáng, gọi Bố vào con nhờ tí. Nói chuyện với hai con xong, đầu váng vất. Đọc lại đoạn lần trước viết thì này : "Đúng. Cảm ơn Con khi Con gọi điện thoại cho Bố vào thời khắc khi các Con đang bàn chuyện thành hôn, hôm đó đã có trục trặc nhỏ. Thời khắc đó Con đã nghĩ đến Bố và gọi để cầu cứu, đó là sự tin cậy. Cảm ơn con ư! Có, Có cảm ơn vì hôm mới rồi Con chủ động nói chuyện với Bố, dù rằng liên tục hỏi : Bố nghĩ thế nào mà nói với anh Dương như vậy? Bố nói như vậy là một sự đả kích rất lớn? Dù truy hỏi này không phải phép, xét trên phương diện con dâu, bố chồng. Con đã hỏi! Đã tin cậy! Bố cảm ơn Con vì tin cậy.
Bố vẫn câu này, chỉ câu này : Cảm ơn các Con! Ơn Cháu!".
Đã viết vậy. Hôm nay con đã nói vậy, chuyện hôm nay.
Tối 26/12/2016. Hai con giận nhau, Dương đang ra ngoài ở. Tối ăn cơm, Con nói với bác Vượng, sáng mai ông Ngoại sang, nấu gì cho Ông ăn ... . Rồi Con nói, Ông sẽ đón Cháu về bên đó, nói với bác, không nói với Bố. Trong hoàn cảnh Dương đang ở ngoài, hai con chưa thuận, Bố nói, Con không nói với Bố à? Con bảo không cần, vả nếu có nói với Bố thì cũng là thông báo mà thôi. Bố nói, Bố hiểu! Con không nói với Bố, nhưng Bố đã nghe thấy, thì Bố nói là Bố không đồng ý cho Cháu về bên ngoại trong hoàn cảnh này (các con đang giận nhau mới sang ngày thứ hai, Dương đang không có nhà, chắc Con chưa bàn với nó). Con nói Con quyết rồi. Sau đó Bố ra sân gọi điện cho Ông ngoại nói rằng : Các Con đang trục trặc, Ông nên suy nghĩ về việc đón Cháu. Ông ngoại đã lên xe ở Con Cuông bèn quyết định xuống xe quay lại. Con nghe thấy ra nói với Bố những lời không phải. Bố phải nói với Con rằng, Con Dâu đang nói với Bố chồng như vậy à? Bố nói chuyện với Ông ngoại là bình thường, Ông ngoại nghe thế nào? hiểu thế nào? và làm thế nào là quyền Ông ngoại.
Sáng 06/01/2017. Định viết thêm, viết nhiều nữa các suy nghĩ quanh chuyện hôm 26/12, xong không cần nữa Con ạ. Tối qua chú Bắc thịt con chó, cả nhà ăn chung cho vui, hai vợ chồng Con và Bố đều có mặt, bữa cơm rất vui. Trong bữa cơm Bố nghe thấy chú Minh nói chuyện với em Thành : Bây giờ Cháu có lương rồi chú mới nói. Làm ra tiền khó lắm, nhưng tiêu tiền khó hơn. Bà đẻ ra Chú điều trị tiểu đường hơn chục năm rồi, Chú chưa bao giờ cho vượt 7,0. Nói vậy để Chú nói với Cháu rằng, Bố cháu (chú Bắc nhà mình đó) đang để ở hơn tám phẩy, như thế không được. Bố cháu chỉ điều trị ở bảo hiểm, bảo hiểm có nhiều hạn chế về tiền và loại thuốc, Cháu nên cho Bố điều trị ở chỗ khác, bao giờ ổn định thì điều trị ở bảo hiểm. Bố cháu đã hy sinh rất nhiều cho Cháu ... . Về nhà Bố nghĩ về lời dặn của Chú với Em. Chợt so sánh. Bố lương hưu gần gấp đôi chú Bắc, chi phi gấp cỡ sáu lần nếu so với Chú, Thím, Chú, Thím đều có lương, không nuôi ai nữa, Bố còn em Quang nằm đó, phải trả tiền thuê bác Vượng, lương hưu cho ba miệng ăn.; Con là thạc sĩ y khoa, chỗ làm ổn định, lương cán bộ cấp phòng; Lương của Dương gấp ba của em Thành; Bố đang điều trị tiểu đường và tăng huyết áp bảo hiểm tại trung tâm y tế Sông Công, huyết áp thường 170/130, tiểu đường thường 8,5. Bố có hy sinh cho các Con và Cháu không? Có! Bố tự hào nói vậy, dõng dạc, đủ nghe. Hình như Bố có viết về điều trị của Bố ở đoạn trước CHO CON. CHO CON NỮA., xem nào, ừ đây :  "Bố và Dương nói chuyện đi khám bệnh của Bố, Bố có diễn giải chắc khó chẩn ra bệnh, vì rằng, vì rằng, vì rằng ... đợi khi nào cơn đau ngực trái dày lên và đau hơn thì khám ở Hà nội, Bố có hỏi : Phải như vậy không Con. Con trả lời : Con không biết! Bố lại nhầm Con nhỉ, hỏi Con dâu, Thạc sỹ y khoa một câu vô duyên, Con có ý định biết điều này đâu? mà Bố hỏi, vô duyên quá.".  À này, đã bàn thì bàn cho trót, theo kiều văn học là tự sự mà, theo đời sống thì là kể lể mà, theo tuổi những người như Bố thì là lẩn thẩn rồi. Lẩn thẩn cũng chép lại Con nhỉ, cho nó liền mạch nghĩ. Vẫn ở bài viết đó, đoạn này : "Sáu tuổi đã mang bệnh không chữa được, bệnh Phù thận nhiễm mỡ, nhiều lần phù to như con bò vì ăn vụng muối (Con là Thạc sỹ Y học - Con rành bệnh này), một lần đã ra nhà xác, được Bà nội chồng con cứu vào theo đúng nghĩa đen của từ, thời gian đi học và nghỉ học tỉ lệ khoảng 7 và 3 khi học phổ thông, học và chữa bệnh, chữa bệnh và học, Bố không biết môn thể thao nào, không thành thạo được loại hình văn nghệ nào ngoài việc viết kịch, viết thơ cho lớp hoặc sau này cho đồng đội diễn, đồng đội đọc, giỏi lắm thì được trong dàn tốp ca hay diễn vai trí tuệ ở vở kịch nói mà thôi. Thành thanh niên, không đủ sức khỏe đi học nước ngoài (giải thích chút, Bố là học sinh giỏi toán miền Bắc khi đó), hiển nhiên rồi , đi bộ đội, sức khỏe có đâu mà thực hành, mà mang vác cuộc đời quân ngũ, mà phấn đấu đi lên. Mang tiếng thiếu ý chí phấn đấu, phục viên về địa phương không chế độ gì. Thi tự do vào Đại học Cơ điện, học dài hạn, tự làm nuôi sống mình dù mộc, dù nhận xây thuê toilet hay nhà riêng. Ra làm việc tự thấy có đủ tri thức đáp ứng, cũng đã học thêm hai nghành đại học, một lấy bằng, một không lấy nữa, cũng từng có vài cơ hội được quy hoạch nhưng ít lươn lẹo và thiếu tàn nhẫn nên chỉ đủ nuôi gia đình. Cuộc đời cũng dính vài ba trận bão hoặc sóng thần. Năm 1996 đã Tai biến mạch não, liệt nửa người, hai năm sau mới đi làm lại được. Năm 2006 Mẹ chồng con mất, hoảng loạn và đau đớn. Những năm tiếp theo, nào là Chồng con sai lầm, đánh nhau và bị tạm giam sáu tháng liền, Bố ngủ cùng Em, thiếu vắng anh lớn mạnh khỏe trong nhà, chỉ Bố và Em trong căn nhà, đêm lặng và dài thêm, cũng hoảng loạn, cũng đớn đau, lặng câm trong đời sống nội tâm, Con à. Rồi lại tai biến nửa người tiếp nữa 2010, tiền tiêu nhiều trăm và thời gian trôi rồi cũng ổn định ở bậc, mức sống thấp hơn. Rồi có Con (2012), Con vừa đi học cao học hơi xa nhà (Hà nội) vừa sinh Cháu, rồi Chồng con thất nghiệp đôi năm, lại những tháng năm của "nửa", những "nửa". Các nửa này, Con đã là thành viên, Con thấy đấy, tiền tiêu cũng nhiều và sức khỏe lại trôi theo thời gian, đã tiêu và đã trôi."
Đã vô duyên nhiều lần, lại lẩn thẩn nữa rồi. Sau khi nghe chú Minh nói với em Thành, về tự nghĩ đêm qua. Bố ngớ ra rằng : Không cần viết nữa, không cần viết tiếp những dòng cho Con nữa, có thể viết khác, vẫn nên nghĩ về mình, con cháu mình, vẫn nghĩ.
CHO CON NỮA. XONG.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét