Muốn không để/cho
lợi ích đó chi phối các tổ chức nhà nước, các chính sách pháp luật ... Không để/cho
lợi ích đó xâm phạm lợi ích chung của dân, của các tổ chức. Nếu thật sự muốn vậy, tổ chức sẽ
tạo ra các quy định, quy chế làm việc, hoạt động của tổ chức mình. Hiểu được điều đó thì gọi là
Hiểu.
Các quy định
của một tổ chức mà hạn chế được sự xâm lấn lợi ích riêng vào lợi ích chung của
tổ chức đó thì gọi là đã làm/hạn chế được. Nếu hạn chế được tối đa, thì có thể
coi/gọi là thành công.
Chưa BIẾT
thì chưa HIÊU. Chưa HIỂU thì chưa thể LÀM. LÀM đến hạn chế ĐƯỢC đã là khó lắm.
LÀM đến hạn chế ĐƯỢC TỐI ĐA thì phải kết hợp các giải pháp công nghệ để quản
lý, tạm gọi công nghệ hành chính. LÀM đến ngăn chặn TUYỆT ĐỐI thì gần như không
có, vì các lợi ích đó là tự nhiên nên nó tự nhiên chen/lấn vào, điều đó rất tự
nhiên.
Nghe các ông
lớn, bà bé bàn đầy các mặt báo, bôi hết các trang tin về lợi ích thân hữu, lợi
ích nhóm; Lại còn bàn xoá nó nữa, loa lên rằng xoá nó đi. Đứa trẻ về hiểu biết là mình nghe vậy! Hiểu vậy! Viết vậy!
Đắc nhất nhật,
quá nhất nhật.
Ngày nay qua
với hai việc.
Cán bộ tư
pháp xã. Là này, mình xin xác nhận đơn thân, cán bộ yêu cầu mang sổ hộ khẩu gốc
để đối chiếu, giấy khai tử bản chính để đối chiếu và bản phô
tô để thu, xuất trình chứng minh nhân dân. Mình đùa hộ khẩu và giấy khai tử vợ mình do
xã cấp, nếu mất mình có thể xin lại tại xã, xã không tra cứu được sao?. Xã xác
nhận là từ khi vợ mình mất đến nay, mình chưa đăng ký kết hôn là xong. Nghe tư
pháp giảng giải gay gắt và phê bình nghiêm khắc rất lâu, mình sốt ruột quay ra
nhìn đàn trâu lững thững đi trên đường trước cổng UB, ô kìa, một con, hai con đang dừng lại và phẹt! phẹt! Cái đít
trâu kìa. Cũng chính cán bộ tư pháp xã này trong XIN KỂ CHUYỆN MÌNH. Nghe nói ở các quốc gia khỉ gió, giãy chết gì đó. Những việc này, bảo con mèo nhà mình kêu một tiếng "mail", con mèo xã kêu tiếng "mail" đáp trả, xong.
Trưởng xóm.
Sang nhà chào hỏi ân cần, sởi lởi. Em phát cho cháu thẻ bảo hiểm y tế, bác ký cho
em, cháu 27 năm nằm đó cũng thiệt thòi bác nhỉ? cũng may nhà nước quan tâm cấp
miễn phí bảo hiểm y tế hàng năm cho cháu. Cảm ơn, cảm ơn, mình ký. Bác cho Em
xin bốn chục nghìn. Chết lặng. Chợt buồn! Ơ! Ơ! Đứa em mà mình rất quý vì thẳng thắn,
trung thực mấy năm trước đây sao? Lần sau không phải cảm ơn nữa. Lần sau có khi trả lời : BHYT miễn phí của cháu, nhà nước XHCN ưu việt cấp cho cháu, tôi thay cháu ngàn vạn lần cảm ơn, bao giờ tự làm ra tiền cháu sẽ đóng tiền để được nhận ạ.
Lại nhớ ông
hai viên Nguyễn Khoa Điềm với câu thơ : Đất nước những năm thật buồn;
trong bài thơ : Đất nước những tháng năm thật buồn; năm 2013. Chợt có liên tưởng
vân du thơ thế này. Đất nước năm nay 2017 đã thật buồn hơn, vậy ông có bỏ/bớt đi thêm
một viên nữa không?. Hỏi vậy bởi trong bài thơ đã dẫn, ông cũng đã tự hỏi : Sớm mai
còn giữ được màu đỏ? Sớm mai còn giữ được viên này, ông nhỉ? Ông hai viên là nào? xin xem đoạn này NGHIÊNG KHÔNG.
Còn mình! Một
ngày qua đi với vài điều buồn, từ nỗi buồn trong xóm, ngoài xã nhỏ xíu đến nỗi
buồn trong chữ S, cũng lớn. Nghe người trong cuộc nói và diễn giải về các nỗi buồn này, mình cũng :
Đất nước. Những loa phường.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét