Tìm kiếm Blog này

Thứ Năm, 24 tháng 10, 2019

NGHỊ THUI - KHÔNG QUYẾT.

Giặc đến nhà không nghị, không quyết; nghị chuyện làm thêm giờ rớt nước mắt cá không đẹp và dẫn Mark đấu tranh gần 200 năm trước. Cả nước đều : Hạnh phúc là được đi làm thuê rồi xin được làm thêm, sau khi đã làm chủ trong các nhà máy, xí nghiệp của TA 60 năm thêm lẻ; quốc sách là xuất khẩu lao động sang làm chủ nước ngoài; tỉnh tăng GDP đích thị là tỉnh có thằng "giãy chết" đặt nhà máy cho người "tả tinh" làm "chủ nhà máy" của HỌ hoặc có nhiều công dân xuất khẩu làm chủ nhà máy trên đất HỌ; người xuất khẩu làm thuê hai nhiệm kỳ là người giàu trong xã, trong huyện, ba nhiệm kỳ thì thôi rồi đỉnh. Những công chức, viên chức, người làm công trong DN cổ phần có vốn nhà nước chi phối, đã đóng bảo hiểm đủ năm theo quy định đều đua nhau nghỉ hưu hoặc nghỉ chờ đủ tuổi hưu để làm thuê cho DN tư nhân, liên doanh, nước ngoài; nghề y hiện đang diễn ra mạnh mẽ nhất, vài năm tới chắc nghề ăn sư ở phạm.
Chuyện thằng cháu : Tốt nghiệp ĐH kỹ thuật tốp đầu, đi làm trong nước, biết tiếng Anh, biết lấy vợ sinh con hết 8 năm cuộc đời đủ sống. Quyết định nghỉ việc học tiếng Nhật, cả nhà mắng chửi, vợ dỗi hờn. Làm thuê Nhật; năm nhất gửi về 100; năm hai gửi về 150; năm ba gửi về 200 triệu; năm tư không gửi về nữa vì vợ con đã sang Nhật ăn nhờ, ở đậu xứ người bằng vào lương của cháu; hẹn vài năm cho cả vợ con về thăm nội ngoại.
Chuyện cả làng tỷ phú, đồng loạt xây nhà sang, làm đường nông thôn (không mới) rộng rãi, thảm nhựa; bố quần short chơi quả tròn lông; vợ váy ngắn nở hoa vào ra son môi sửa móng. Hỏi : Từ đâu! Rằng : Cả làng anh em chú cháu lôi kéo nhau sang Nhật làm thuê hàng chục năm nay, nhà ít một, nhà nhiều thì hai, ba đứa, xây nhà dễ ợt thế. Hỏi bền vững không! Kề cà : Nhật đang thiếu lao động, càng quen việc, biết tiếng, chăm chỉ, chịu khó Nó càng mời làm tiếp; Hiện các cháu có bằng đại học, thạo tiếng người "lùn" đang có ý định nhập cư vì họ cho phép.
Chuyện. Hai vợ chồng cháu sống ở thủ đô gió ngàn để con 9 tháng nhờ ông bà trông, trốn chui trốn nhủi, đi xe đêm ngày qua Tàu làm thuê; tết về hỏi cháu : Để dành bao nhiêu! Được khoảng 180 triệu/năm; ở nhà chăm sóc, hái chè bán, giấu cất thật khéo được 20 triệu không! Thế định đi bao lâu! Ít là 5, 6 năm về làm cái nhà nhỏ và lấy vốn làm ăn; nhiều thì chưa biết, không ốm đau gì hoặc thu nhập vẫn tốt thì làm mãi.
Chuyện. Nghị nhân tài luôn cho đỡ tốn một stt, một mảnh tam giác của FB nữa. Thằng cháu có doanh nghiệp đợt rồi nhờ ông tìm nhiều chục thằng lùn cho sản xuất. Hỏi sao kỳ vậy; thì cháu vừa trúng thầu vét cống rãnh cho thành phố mà!!!. Thời gian sau, lại tìm cho cháu những thằng cao gầy; lần này làm chi; cháu biên chế nó vào đội hái sấu, trám. Ông bạn mở bệnh viện tư nhờ tìm hộ thằng để làm giám đốc nhưng cần người quản lý xây dựng giỏi, lần này khôn hơn không hỏi vì biết bệnh viện nó đang xây dựng; dự sẵn nó sẽ nhờ, đang tìm cho nó thằng giỏi dụ dỗ, gặt hái chất xám. Giỡn vậy mà trúng nha, cháu bồi dưỡng ông bộn, thằng bạn xì tiền : Ông tìm đúng nhân tài; Mày biết tao dùng nhân tài theo thứ tự à. Nhân tài, ờ ha Tài dụng nhân = Tài dùng người đúng cỡ việc. Ờ ha nghị thế.
Chuyện. Không nghị luật Biểu tình chỉ nghị dài Làm thêm giờ và Chọn nhân tài thế.
Chuyện. Có mà nghị không hết, quyết càng không!.
Nghị thui (thêm dấu sắc) có mùi thế; không quyết chi mô!.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét