Tìm kiếm Blog này

Thứ Hai, 21 tháng 4, 2014

NGỘ NÀY

Ngộ này phải gọi là ơ-rê-ca mới gần đúng, bởi hỏi thì nhiều, bàn tới thì nhiều, thời gian hỏi và bàn cũng đã mấy chục năm rồi, mình cũng đã từng viết để hỏi (bài : CÂU HỎI NHỎ.). Thế mà, sáng nay xem chương trình thời sự của VTV1, xem được tin về buôn lậu các thiết bị y tế cũ, rất cũ, chợt ngộ rằng : Những người buôn lậu rất cần buôn lậu vì hàng lậu của họ rất hút hàng, có nhiều cơ sở y tế đang cần mua hàng đó, mua chính thứ hàng lậu đã cũ đó, vì cũ nên được là "lậu" ... Thiết bị y tế cũ và người mua thiết bị đó? Thảo nào?. Ngộ ra nguyên nhân của buôn lậu?
Nhớ hồi bao cấp nghe dân gian nói : Có những sản phẩm phải sản xuất sai tiêu chuẩn thì mới bán được hàng, đó là Cân, là Can (hồi đó đựng xăng, dầu là chủ yếu), sản xuất đúng thì ai mua làm gì?
Vậy là, nguyên nhân của buôn lậu đã rõ.
Thật trùng hợp, viết đến đây tạm dừng, lang thang mạng thì đọc được bài có đoạn này (xin trích từ link : ĐÂY) :
Dưới đây là câu chuyện của GS Võ Như Lành.
- Một lần tôi về phép đúng vào dịp người em tôi bị đau vùng bụng cấp, rất nguy kịch, phải đi bệnh viện ngay ban đêm.
Là nhà nghề tôi leo lên xe đi cùng. Vào khu vực phòng cấp cứu, tôi vui mừng nhận ra vị trưởng phòng cấp cứu là BS Huy, một học trò giỏi của tôi trong trường y.
Khi khiêng băng ca vào phòng, hai lần tôi giáp mặt với BS Huy nhưng tôi chợt nhận thấy hình như anh ta không muốn chào tôi.
Anh đeo khẩu trang nhưng làm sao tôi quên được vầng trán, ánh mắt, dáng đi của một sinh viên đặc biệt đã học tôi 6 năm trời.
Và đêm ấy, theo gợi ý của cô y tá và sự chỉ dẫn của một người lạ, người nhà tôi phải chi ra 2 triệu bôi trơn cho kíp mổ.
Một tuần sau em tôi ra viện.
Tôi cầm tiền lên thanh toán viện phí và chủ trương đối diện với tay sinh viên xưa, nay đã trở thành kẻ bất trị này.
Khi tôi vào phòng y vụ, vừa chìa giấy tờ ra thì cô nhân viên chừng 30 tuổi đứng bật dậy, giọng nói trầm ấm, thân tình:
- Mời thầy đi theo em.
Mặc dù tôi chưa dạy cô này ngày nào, nhưng nghe giọng nói thân thiện, tác phong rất chân tình, tôi vô thức bước theo cô.
Cô đưa tôi lên thẳng phòng … cấp cứu. Đến cửa, cô nói:
- Mời thầy vào, Sếp em đang chờ thầy!
Cô mở cửa ấn tôi vào căn phòng mát rượi và đi ra.
Khi chỉ còn hai người, BS Huy ôm chầm lấy tôi. Anh nói ngay:
- Thầy ngồi đi, em biết là thầy giận em lắm. Rồi em sẽ giải thích ngay để thầy hiểu.
Tôi lắng nghe.
Vẫn con người ấy, thông minh, lanh lợi, tin cậy và thân tình. Anh ta nói:
(…………………………………………………………….
…………………………………………………………….)
“Và nếu hôm đó, thầy trò mình nhận nhau, tay bắt mặt mừng thì có thể, người nhà thầy… chết!
Nếu kíp mổ nhận thấy họ đang phải thức ba tiếng đồng hồ giữa đêm khuya để mổ một ca không – phong – bì thì chất lượng chuyên môn, các biện pháp hỗ trợ sẽ chạy theo kiểu không – phong – bì thầy ạ.
Bởi vậy, khi gặp thầy, em làm lơ, tính sau kíp mổ sẽ gặp lại thì Thầy đã về rồi.
Hôm nay, em xin tạ tội cùng thầy và em phải nói rằng, em có được như ngày hôm nay là nhờ thầy, Xin thầy đừng từ chối món quà này của em, coi như vài thang thuốc bổ để chăm sóc thầy khi không được gần thầy” .
Một bài cũng viết về y tế, có cảnh huống rất đắt và bao quát toàn cục về cái lỗi của mọi lỗi. Đến đây cái ngộ của mình đã thực sự là ơ-rê-ca, ơ-rê-ca hai lần, một cho buôn lậu và một cho i tế (xin xem : DÂN. ). Có thể cởi truồng chạy ra phố rồi, ơ-rê-ca.
Xin viết thêm : Mình rất có duyên với Tyến đấy, bài này : DÌ TIẾN. và bài này : THÍCH CHỊ TIẾN.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét