BIÊN GIỚI - NHẬN THỨC.

Biên giới ... mây. Nhận thức ... chính mình. Thơ thới trên những tầng mây tía, xanh.

Tìm kiếm Blog này

Thứ Sáu, 30 tháng 12, 2016

PHÁT MINH.

Bài này : Chấm dứt chuyện địa phương lo ngay ngáy quà biếu tết trung ương.
Phát minh của năm : Mình bảo nó "không biếu quà", thì nó "không đi biếu quà". Thế là chấm dứt chuyện địa phương lo ngay ngáy quà biếu tết trung ương, thế là giảm tải được giao thông trong dịp tết. Thế là "Vợ, con em quý anh, gửi tặng anh, chị, chứ em thì có gì đâu?". Thế là các công ty chuyển phát nhanh bận hơn. Thế là giới doanh nhân sẽ lợi dụng lấn lướt tặng quà. Thế là và thế là thôi.
Tin cũ : Nhiệm vụ chính trị của các cô giáo (chỉ những cô giáo được chọn thôi) là tiếp khách ở quán karaoke và nhà hàng. Theo triết học Mac - Lê thì mối quan hệ Nền và Nhiệm vụ, là mối quan hệ hữu cơ, khăng khít và phản ánh lẫn nhau.
Tin vừa mới đây : Công dân Việt Nam được lưu hành tiền Mỹ không hạn chế. Minh chứng là 100.000 usd để trong két sắt ở cơ quan của một người chết thảm đã được công an Yên Bái kính cẩn trả cho vợ nạn nhân.
Phát minh năm 2017 có thể là : Chỉ tự mình mục ruỗng và thối nát, không có thế lực thù địch nào làm được điều đó. Mình phải tự diễn biến (không trong ngoặc kép), tự chuyển hoá (không trong ngoặc kép) thật nhanh để thoát khỏi tình trạng này, nếu không thì ... tiếp trang sau.
Dự phát xa : Việt Nam bình đẳng với các quốc gia khác. Dân Việt sống hài hoà, tự do phát triển, không còn tình trạng nhóm này lãnh đạo, nhóm kia quản lý, không còn cảnh thay mặt nhiều người.
Người đăng: namtqsc vào lúc 08:48 Không có nhận xét nào:
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên XChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest
Nhãn: Luận xã

Thứ Hai, 26 tháng 12, 2016

VỨT NÓ ĐI.

Chị Doan là thiên tài :
"Ăn của dân không từ cái gì nữa".
Bác Cả cũng thiên tài :
"... đất nước có bao giờ được thế này không".
Không bao giờ, những nghìn năm đã qua. Không bao giờ, dù hàng triệu năm sắp tới. Không bao giờ bác Cả ạ.
http://songthuonggarden.vn/Tin-tuc/can-loi-voi-hoa-don-tiep-khach-3-2-ti-cua-tinh-ngheo-108.html
Đã đến lúc vứt nó đi, dù nó đã là đồng đội, anh em của mình mấy chục năm trước, dù là con cháu mình đang nay. Vứt nó đi, nó ăn của dân không từ cái gì, chỉ còn là nỗi nhục. Vứt nó đi cái xác thối rữa của con vật ghê tởm. Cái Hội đồng nhân dân ấy và những uỷ viên của nó. Vứt ngay đi.
Vứt nó đi, cái cơ chế quy trình ấy. Cơ chế tạo ra lũ ăn của dân không từ cái gì nữa, cơ chế làm cho đất nước có bao giờ nhục thế này không. Vứt nó đi.
* 16h cùng ngày. Viết tiếp : Hội đồng nhân dân phải do nhân dân bầu những người có uy tín trong cộng đồng tham gia. Thành viên HĐND không hưởng lương, có thể có ăn trưa, ăn tối nếu họp qua giờ, có nước uống, cơ bản nhất chỉ là có chỗ họp. Không họp định kỳ, họp theo nội dung phải quyết nghị hoặc theo yêu cầu của dân bởi một quy ước nào đó. Mọi (nhấn mạnh "mọi") cuộc họp đều phải công khai, bất kỳ người dân nào cũng có quyền dự họp để nghe nếu quan tâm. Người dân dự họp không phát biểu trực tiếp mà gửi ý kiến cho HĐND dưới mọi hình thức có thể. Ngân sách của địa phương (nhắc lại "ngân sách của địa phương") do HĐND quản lý (nhấn mạnh "quản lý"). HĐND không được trực tiếp chi dưới bất cứ hình thức nào, kể cả nước uống, ăn trưa như đã nói trên. Mọi (nhấn mạnh "mọi") thành phần của ngân sách, dù là một đồng tài trợ (tất nhiên là tài trợ cho địa phương) cũng phải được thu vào tài khoản ngân sách địa phương do HĐND quản lý, như đã nói. Một HĐND như vậy (nhấn mạnh "như vậy") thì dù thành viên của nó chẳng may có khốn nạn đến mấy cũng không thể ăn được của dân một cái gì, một HĐND như vậy không cần người khác tán dương cũng làm cho địa phương phát triển. Một HĐND như vậy sẽ nhận được tưởng thưởng của nhân dân địa phương, sự tưởng thưởng của số đông người chứ không phải sự tự sướng sẽ là vinh dự cho người được tham gia vào HĐND, người có biểu quyết sáng suốt. Viết trong lúc vẫn đang rất tức giận.





Người đăng: namtqsc vào lúc 11:50 Không có nhận xét nào:
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên XChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest
Nhãn: Luận xã

Thứ Bảy, 24 tháng 12, 2016

THÌ RA THẾ.

Thì ra thế : Doanh nhân là sản phẩm của thị trường, chưa có nền kinh tế thị trường thì chưa có Doanh nhân. Các Doanh nhân của nền kinh tế chưa thị trường là các Doanh nhân giả, đang núp nùm hoặc là sân sau của nền chính trị, các doanh nhân sau nhân doanh quốc hội, các doanh nhân ngân hàng sau nhân doanh ngân hàng, các doanh nhân bất động sản sau nhân doanh dự án ... Có trừ đi một số ít đã tóm được thời cơ bong bóng hoặc lũng đoạn giá nhất thời của thị trường định hướng bằng hành chính.
Thì ra thế : Công dân là người dân của một thể chế quốc gia, chưa có tam quyền phân lập thì chưa có công dân của tam quyền, công dân dân chủ. Nhất chỉ đạo tam nên dân thưa cửa nào thì cũng vào nhất đôi tay đóng, mở khoá, các luật soạn cách chi thì cũng do nhất gật được, chưa được, đánh thằng nớ, tha thằng ni là do nhất bảo.
Thì ra thế : Chưa có Con thì chưa gọi là Cha. Sinh con rồi mới sinh cha, sinh cháu giữ nhà rồi mới sinh ông. Ở tuổi mình thì xôm xôm cùng gọi nhau là ông, bà cho nó lên ông, lên bà vậy, vậy, chứ thực ra có người chưa. Quá nể phục các cụ, định nghĩa đơn giản vậy, mới nghe thì nghịch đó mà nghĩ lý thì xuôi sao, vi diệu mà chí lý.
Thì ra thế : Chưa gọi là Doanh nhân. Chưa gọi là Công dân. Chưa gọi là cha. Chưa được, chưa được, chưa được.
Thì ra thế.
Người đăng: namtqsc vào lúc 17:25 Không có nhận xét nào:
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên XChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest
Nhãn: Luận xã

Thứ Tư, 21 tháng 12, 2016

LỜI CUỐI.

Đinh ninh là lời cuối, bởi sau này dù có dư nào thì Gang thép Thái nguyên sẽ không bao giờ dính với "của mình" nữa. Trạng thái của lời cuối là một cái kết buồn, buồn nhưng được báo trước vài chục năm rồi. Báo trước bởi cung cách quản lý tài sản của nó. Nói nhiều lúc này thật xấu hổ, chỉ nên tóm lại này : Tiêu tiền của nhà nước khi là Khu Gang thép Thái nguyên và Công ty Gang thép Thái nguyên. Tiêu tiền của nhà nước và một phần "vờ" của công nhân (cổ phần nhà nước chia cho công nhân theo thời gian cống hiến) khi là Công ty cổ phần Gang thép Thái nguyên. Bây giờ buồn. Bây giờ???. Vẫn biết sinh tử là chuyện đời người và cũng là chuyện doanh nghiệp, nhưng như người ta thường nói, chết vì lý do lãng nhách : Quản lý phung phí tài sản doanh nghiệp. Thì càng buồn.
Mình đã viết về GT, xoay quanh GT với một vài : DỐT VÀ NĂM MỐT.; TỰ YẾU.; ĐẤT NƯỚC TÔI, ĐẤT NƯỚC TÔI.; TỪ NHIỆM.; KHÔNG, CŨNG.; HUỆ NÓI.; AI LÀM DỰ ÁN.;  Và thêm khoảng hơn hai chục đoạn có nhãn : "GANG THÉP" trong Blog này. Cũng là đắm đuối.
Hình như Thái nguyên gắn liền với Gang thép. Bằng chứng là mình đang đặt Google tin tức ở ưu tiên địa điểm Thái nguyên, thì tại đó, các tin tức về Gang thép được hiển thị nhiều, dù tin ở báo khác, vùng khác. Mình tự nghĩ, Thái nguyên đang gắn với Samsung, sẽ gắn với Samsung nên mong muốn, và hy vọng rằng không phải viết lời cuối với Samsung theo dạng đang viết về Gang thép; Công ty cổ phần Gang thép Thái nguyên! Samsung đang cần nhiều phụ kiện, tức đang cần phụ trợ, nói như những cán bộ đã quá giỏi nói của ta. Samsung đang tận dụng lao động trẻ khoẻ của Thái nguyên và các tỉnh xung quanh, Sam Sung đang "lợi dụng" sức lao động đó. Các cán bộ giỏi làm hãy đàm phán để dần tăng thu nhập cho công nhân đang làm thuê cho Sam Sung, hãy nhanh chóng xây dựng các doanh nghiệp sản xuất các sản phẩm phụ trợ cho Sam Sung. Công nghiệp phụ trợ Thái nguyên, sao không; Công nghiệp phụ trợ của tỉnh Thái nguyên phát triển! Thế hệ cán bộ giỏi làm ấy, bao giờ nhỉ? Sam Sung và Thái Nguyên. Công ty Samsung Điện tử Việt nam Thái nguyên - SEVT; Công nghiệp phụ trợ Thái nguyên! Bao giờ.
Lời cuối cho Gang thép Thái nguyên của mình; Công ty cổ phần Gang thép Thái nguyên - TISCO. Lời chào buồn.
Lời đầu cho Công ty Samsung Điện tử Việt nam Thái nguyên - SEVT. Lời chào hy vọng.
Tiện nhắc Samsung & Thái nguyên. Có điều này : http://biengioinamtqsc.blogspot.com/2015/01/no-ra.html?spref=fb.   Đúng là bóng câu qua cửa, đã hai bóng câu về chiếc vít rồi.
Người đăng: namtqsc vào lúc 18:58 Không có nhận xét nào:
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên XChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest
Nhãn: Gang thép.

Chủ Nhật, 11 tháng 12, 2016

RÕ RÀNG.

Rõ ràng là, những việc lớn ta đang bàn hiện nay chưa bàn đến cõi, chưa bàn đến cái chân của lý. Hai việc lớn là Lương và Cán bộ (ghi theo cách gọi của mình : Cán bộ, Công nhân để phân biệt nhau ra, để tiện đấu tranh giai cấp) là hai vẫn đề rõ nhất.
Nói về LƯƠNG. Đại khái đang bàn rộn : Quỹ lương đâu để chi trả;  Biên chế người hưởng lương là bao nhiêu thì phù hợp;. Đang rầm rộ tuyên truyền từ hơn một năm rằng, sẽ tăng lương cơ sở; sẽ tăng lương cơ sở nhé. Khẳng định rằng từ 01/01/2017 sẽ tăng lương cơ sở lên 1.300.000đ. Đã âm thầm tăng lương tối thiểu từ năm trước với mức tăng lớn khác hẳn mức tăng lương cơ sở, bỏ rơi khéo léo người đang hưởng lương hưu (người đã từng phục vụ với chỉ một loại tiêu chí lương cơ sở, đã từng cùng hưởng một kiểu hưởng lương đồng loạt na ná nhau khi đang làm việc.). Đại khái rằng : Đã từng lý luận và giảng dạy cho bao lớp người về ý nghĩa thiêng liêng của tiền lương, tiền lương là thước đo của đạo đức, trí tuệ, năng lực cống hiến, vinh dự tự hào khi đóng thuế thu nhập vv và đủ thứ vv. Này nhé! Cháu vừa ra trường, học giỏi đóng thuế trên mức lương 45 triệu đồng/tháng, cháu chỉ cần có bằng đại học làm ở liên doanh hoặc doanh nghiệp nước ngoài đóng thuế trên mức lương từ 15 đên 25 triệu đồng/tháng - Doanh nghiệp vẫn chi thêm tiền nhà ở, đi lại, điện thoại, là để mày khỏi đóng thuế thu nhập - DN nói thế. Ha, ha. Này nhé. Cháu gì vụ phó, rồi Phó giám ở thành phố Cần, Cần gì đó, đang tốn diện tích mặt báo vì hiện tượng lớn nhanh hơn Gióng về chức vụ công tác, nhớn nhanh chỉ với cọng đu đủ của các bác, các chú, cháu đang đóng thuế trên giấy - cháu chưa nhận lương, vợ cháu đang nuôi cháu đi học thêm ở nhựt - với mức lương?. Xin bạn mình tự tính theo hai QĐ ở dưới. (Đảng cộng sản Việt Nam! Ban chấp hành Trung ương! Ban chỉ đạo Tây nam bộ!)



Này nữa nhé. Chủ tịch nước Trần Đại Quang đang đóng thuế trên mức lương khoảng 20 triệu đồng/tháng. Lương đấy, trách nhiệm, nghĩa vụ đấy, năng lực cống hiến đấy, vinh dự tự hào đấy. Vinh dự được đóng góp, cống hiến cho đất nước theo những năng lực khác nhau, tự hào đang đóng góp cho đất nước theo những trách nhiệm và nghĩa vụ khác nhau về thuế thu nhập cá nhân. LƯƠNG và bàn về lương? Rõ ràng là còn lâu mới đến chân của lý. Xã hội thì hiện sống với chân lý : Mỗi người tuỳ vào công việc của mình, đang sống với mức sống của mình và đều biết rõ ràng như ánh sáng ban ngày là : Lương (thu nhập) đến từ đâu? để sống!!!. Bác Quang đang sống với mức sống phù hợp thu nhập của bác ý, các cháu đang sống với mức sống phù hợp thu nhập của các cháu. Rõ ràng là LƯƠNG. Tổng mức qui tiền của toàn xã hội chi cho tổng cán bộ hưởng lương từ ngân sách ở nước ta vẫn đang ổn, cán bộ đang đủ sống, một số sống tốt, một số sống rất tốt, một số nữa không những sống mà còn rất giàu chỉ nhờ vào "lương", giàu lên thành những đại gia (nước ta chưa gọi là tư sản, tư bản) cỡ bự, chỉ bằng vào "lương" của công chức, viên chức XHCN. Chỉ là các dòng tiền cụ thể được chi trực tiếp từ đâu? Vào đâu? Từ ngân sách nhà nước? từ người dân? từ tài sản quốc gia? Vào lương theo thang bậc? vào chức vụ đang nắm giữ? vào quyền hành đang hiện diện?. LƯƠNG.
Về CÁN BỘ. Trước hết. khẳng định rằng : Cán bộ là do lương tác động vào lớn nhất, nhiều nhất, rõ ràng nhất. "lương" ở ta như đã bàn trên, nên "cán bộ" ở ta theo đó. Cán bộ là cách gọi ở nước ta để chỉ chung những người làm công (thuê) cho nhà nước có cái quyền chỉ tay!. Này nhé, ở nông thôn cũng phân biệt họp cán bộ và họp dân, ông, bà tổ trưởng tổ nhân dân, tổ phụ nữ, mặt trận tổ cũng gọi cán bộ. Cao hơn, Thủ tướng cũng là cán bộ, mình thấy trên báo thường xuyên đăng tin Thủ tướng có chỉ đạo, yêu cầu làm rõ, làm nghiêm các vụ việc này nọ, vì vậy mình dùng từ chỉ tay, thay vì theo quyền hạn được phân công ra các quyết định giải quyết công việc, mình gọi là làm việc. Cán bộ ở ta đa số để chân một nơi và lý một chỗ, cán bộ được bổ nhiệm theo quy trình nên vậy. Quy trình bổ nhiệm hiện nay chỉ ra hai vấn đề : Một là do bên ngoài bổ nhiệm. Bên ngoài, bao gồm một tập thể đảng uỷ, một tập thể thường vụ cử ra, không phải do người có trách nhiệm với công việc chọn ra để thực hành cho tốt công việc đó. Hai là có quá nhiều tiêu chuẩn để chọn cán bộ, nên phải dung hoà các tiêu chuẩn, và do vậy thường bị một cá nhân có thực lực trong tập thể chọn, cá nhân đó đưa ra một, hai tiêu chuẩn cụ thể cho thật khéo vừa "phom" với người mà cá nhân đó định chọn. Ví dụ : Vụ phó 26 tuổi dẫn trên. Đã bỏ qua thực lực công tác và trung cấp lý luận, chỉ vin vào cái giỏi tào lao ở chỗ nói được năm ngoại ngữ, có hai thạc sĩ. Vin vào cái chưa /khó thấy, vin vào phó bản, để bỏ qua cái cần thiết nhất, cái mọi người đều thấy được : Thực lực; bỏ qua chính bản. Tự đưa ra tiêu chuẩn cụ thể "giỏi", để bỏ qua tiêu chuẩn cứng của quy trình đang hiện hành : Trung cấp lý luận (không bàn thêm tác dụng của tiêu chí này) ngay trong chính quy trình bổ nhiệm. Cái quy trình đang áp dụng của chúng ta là vậy, ở ngoài chứ không ở trong công việc, do vậy luôn đúng quy trình để chọn sai cán bộ. Dễ dàng thấy rằng : Nếu chọn người cho công việc của mình, vì trách nhiệm công tác của mình, thì người được chọn xấu, mình cũng xấu, người được chọn tốt, mình cũng tốt. Ngoài ra thực tế còn cho thấy, chọn ai ở nước ta đều na ná nhau, vì khi làm việc thì ít có quyền quyết định công tác cụ thể, ít được khẳng định chính kiến cụ thể. Này nhé. Doanh nghiệp nhà nước cũng có Hội đồng thành viên, nhưng Hội đồng đó hưởng thụ từ người điều hành doanh nghiệp, chứ không từ kết quả hoạt động kinh doanh của doanh nghiệp hoặc Hội đồng không do nhà nước thuê, mướn, để sau đó sẽ thuê mướn lại người/những người điều hành. Này nhé. Công chức, viên chức nhà nước càng được cất nhắc, càng mờ mờ ảo ảo, thiếu quyết đoán công việc, chỉ chung chung. Công chức, viên chức suy cho cùng là thay mặt Nhà nước làm từng việc cụ thể với Công dân, giúp dân giải quyết công việc hành chính, bởi quan hệ Nhà nước - Công dân là mối quan hệ hành chính. Ở những quốc gia khác càng như vậy vì Lập pháp và Tư pháp là độc lập. Tiêu chuẩn của Công chức, viên chức là hoàn thành giải quyết công việc cho dân bởi quyền lợi của Nhà nước là ở đó, ở chỗ : Dân làm xong việc hành chính. Chứ không phải là để đảm bảo quyền và lợi ích của nhà nước chung chung, thế đấy.
Rõ ràng là!
Rõ ràng gì?.
Rõ ràng là : Đây sẽ là lần cuối để còn có thể nói/bàn về những điều rõ ràng này. Thời gian không chờ đợi ai? Dẫu TPP có bị xoá sổ thì tác động của sự xoá sổ đó còn lớn hơn các sức ép của TPP lên xã hội Việt Nam. Có sức ép là có sự từ từ, nguyên lý của lực ép đấy. Rõ ràng. Rất rõ ràng. Không ép thì bung nở, có thể bung nở vô hướng. Rõ ràng hơn. Rõ ràng thế. Rõ ràng.
Người đăng: namtqsc vào lúc 20:00 Không có nhận xét nào:
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên XChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest
Nhãn: Luận xã

Chủ Nhật, 4 tháng 12, 2016

BIẾT THẾ! NHƯNG.

Biết thế. Chẳng cho nó sướng làm gì? Sướng rồi, nó hô khẩu hiệu không vang, không to, không quên được cái nghèo như hồi xưa.
Biết thế. Chẳng cho nó học làm gì? Học rồi, nó cãi lý lại, thậm chí còn rủ nhau đòi quyền của nó. Không hiểu như ngày xưa lại tốt.
Biết thế!!!
Nhưng mình bán hết của chìm nổi mà không thí cho nó một tý thì có khi nó giết mình cũng nên. Thôi thì hô khẩu hiệu thiếu đồng loạt tý, hô mà vẫn lấn cấn nghèo hèn tý cũng được. Thôi thì vài ba thằng cãi lý, hoặc có lúc xúm đông cũng được. Chia để trị chưa bao giờ mất tác dụng.
Nhưng dạy nó chửi người giàu khinh nghèo, bất nhân, bất nghĩa mãi rồi, bây giờ nó chửi mình à, có ai giàu hơn mình bây giờ?. Mấy thằng doanh nhân có tiếng hiện nay chỉ là đoạn ông hút để hút tài sản cho mình thôi, mình ngừng hút, chết mấy nỗi!
Nhưng khích nó cướp của người giàu, chia cho người nghèo rồi, bây giờ nó cướp của mình chia cho người nghèo cũng chết?. Mình có súng đạn nhiều, cướp của mình thế nào được, lại đã có kinh nghiệm cướp mấy chục năm trước, cướp được của mình bây giờ còn khó. Ờ, mà phải tuyên truyền cho nó biết, bây giờ là thời đại dân chủ rồi, bất bạo động, bất bạo động nha, hướng dẫn nó vậy, lại cấm tiệt tàng trữ súng đạn và tỉa dần, tỉa dần. Ờ.
Nhưng chưa bao giờ người giàu như mình tự động chia tài sản cho người nghèo. Đấy, mấy thằng giống mình đấy, chết thì chết không chia, lật được thật thì đổ chứ không chia, không chia! Trên thế giới này, chỉ những thằng siêu giỏi về công nghệ, truyền thông, kinh doanh kiếm được tiền nhiều quá mới nghĩ ra để lại 90% tài sản làm từ thiện, mặt khác lũ con của chúng nếu giả dụ có ngu hơn bố cũng giỏi hơn vạn thằng nên chẳng sợ tái nghèo, mà chắc gì đã ngu, con và rể Trump đấy, hơn cha là chắc, nghèo sao được. Nó kiếm tiền từ tài nó, sức nó, nên nó mang tiền làm từ thiện. Nó kiếm tiền quá giỏi nên con nó kiếm tiền không ngu. Con mình ấy à, nếu không có tài sản bố cho và chưa được cất nhắc kha khá quyền lực thì chết mất ngáp, nói chi nghèo.
Nhưng. Chết ngay thế nào được. Cá nhân ung thư còn từ từ kia mà, đằng này tập thể ung thư thì còn lâu, còn lâu nhé. Sợ nhất là đồng bọn tự giết nhau. Đấy mấy thằng vừa rồi có cựa quậy được tý nào đâu, cũng ra vẻ đi chữa bệnh ở nước ngoài? cũng ra vẻ khỏi bệnh thì điều hành?. Thậm chí ngay cả thằng to nhất, lúc cần mang danh là tao kiên định, trong sạch, thì tao sẽ kiên định và trong sạch "truy tố" mày "công khai minh bạch" cũng dễ như bỡn à. Hãy đề phòng đồng bọn đã, đề phòng đồng bọn. Phòng con voi từ đằng trước, con ngựa từ đằng sau, con người từ mọi hướng.
Nhưng suy cho cùng thì cờ mờ là để vậy mà.
Biết thế! Nhưng?
Người đăng: namtqsc vào lúc 16:16 Không có nhận xét nào:
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên XChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest
Nhãn: Luận xã

Thứ Bảy, 19 tháng 11, 2016

VỠ VỤN.

Dẫu thương lắm những Giáo viên run rẩy.
Đâu trách nhân dân nhường ấy con người.
Nghèo đói phận hèn chỉ là đang nổi,
Tự hão chính mình, gian dối nhân danh.
Sẻ nổ to tan tành không hẹn trước.
Vụn hình hài trước cuồng nộ chính dân.

Đưa thêm bài này để lưu (cop & pet cho chắc).
link : http://motthegioi.vn/chuyen-hom-nay-c-155/nghi-ve-ve-dep-khi-uong-ruou-48023.html

Nghĩ về vẻ đẹp khi uống rượu

Đăng lúc: 17.11.2016 17:51

In bài viết
Ảnh minh họa
   Người ta không thấy sự tự nguyện và ưng thuận trong cuộc rượu đầy tai tiếng ở Hồng Lĩnh. Qua báo chí, dư luận biết được rằng chính quyền sở tại đã điều động những cô giáo trẻ đi tiếp rượu cho những quan chức khác...
Trong một đêm mùa đông ở Kyoto, tôi được dự một bữa tiệc rượu nhớ đời: chủ tiệc là hai ông Hiệu trưởng và Khoa trưởng khoa Nội tiết, ở một khách sạn 6 sao. Người phục vụ là một thiếu nữ Nhật đẹp tuyệt trần trong bộ kimono truyền thống, đội trên đầu một mâm đủ loại chén ngọc nhiều màu sắc để khách nhón lấy, rồi mới nhẹ nhàng rót từng chung rượu cho khách.
Trừ những lúc rót rượu bằng những động tác đẹp như tranh vẽ, cô thiếu nữ ấy quỳ bất động như tượng trong một góc nhà, mắt nhìn thẳng vô định, không tỏ dấu gì đang tò mò lắng nghe hay chen vào câu chuyện của khách.
Thấy tôi tỏ vẻ ái ngại, hay ngượng ngập trong khung cảnh quá sức sang trọng kiểu Nhật này, ông Hiệu trưởng, một quý tộc thuộc dòng dõi Samurai ôn tồn bảo:
- Tiên sinh đừng ngại. Hầu rượu là một nghề rất công phu ở Nhật, dựa trên tự nguyện và ưng thuận. Cô gái này chọn nghề này để làm và được trả thù lao để hầu rượu. Và chỉ hầu rượu thôi, không được chạm (sensuous touch – nguyên văn) vào người cô ấy. Cô ấy có quyền từ chối những vị khách thô lỗ, sàm sỡ.
Đó là chuyện năm xưa ở Nhật!
Tôi cũng đã bị uống một trận nhớ đời ở Tây Bắc trong cuộc liên hoan ở một trường tiểu học. Người ép rượu là những cô giáo trẻ với tửu lượng kinh hồn. Các cô ấy uống ừng ực một thứ rượu rất nặng và làm đầu đau như búa bổ.
Ừ, các cô ấy uống thì cứ uống, có sao đâu! Tuổi trẻ vùng cao thì có gì khác làm vui ngoài rượu, nhất là uống với bạn đồng nghiệp, trong một khung cảnh tự nguyện và ưng thuận.
Người ta không thấy sự tự nguyện và ưng thuận đó trong cuộc rượu đầy tai tiếng ở Hồng Lĩnh. Qua báo chí, dư luận biết được rằng chính quyền sở tại đã điều động những cô giáo trẻ đi tiếp rượu cho những quan chức khác. Người ta gọi đó là “nhiệm vụ chính trị”, đi phục vụ bữa ăn cho những người đàn ông không phải bạn rượu hay bạn tình, mà họ đã công nhận “khi say thì anh em cũng không kiểm soát được mình”.
Sự hầu hạ ấy dựa trên căn bản ép buộc bằng quyền lực. Và phải gọi đúng bản chất của sự việc này là một sự bạo hành kiểu châu Á rất thường gặp. Bằng sự xuê xoa đó, người ta dễ dàng đổ thừa cho rượu cho những hành vi thô lỗ, vồ vập khiếm nhã với phụ nữ. Khi đó, những-con-đực-khát-tình sẽ hiện nguyên hình, và tự tin hơn gấp nhiều lần vì đã có men rượu chống chế thay. Say mà!
Những con đực này cũng sẽ đắp điếm, nguỵ trang cho sự chịu đựng của những người đàn bà mà hắn ép buộc bằng những mỹ từ “chịu thương chịu khó”, “hy sinh” hay “làm nhiệm vụ chính trị” (?).
Một người đàn ông biết uống rượu sẽ không như vậy. Người đàn ông chân chính, tao nhã sẽ không dùng sắc giới, tửu giới để mua vui cho cấp trên theo một cách thấp hèn.
Lại nữa, tôi biết một công ty nước ngoài mà nội quy đã viết thành văn: cấm tiệt mọi quan hệ tình cảm giữa cấp trên và cấp dưới để bảo đảm sự liêm chính trong nội bộ. Khi có chuyện đó xảy ra, người ra đi phải là cấp trên, vì người ta xem cấp dưới là kẻ yếu nên không có lỗi. Một tổng giám đốc phải ra đi vì nhận lời mời gài bẫy ăn tối (chỉ ăn tối thôi) của cô thư ký dưới quyền.
Nhìn một cách khác, nếu một cấp trên xem chuyện bốc hốt, “quơ tay trúng ngực”, “đưa tay trúng đùi” những cô gái trẻ là việc “vui vẻ thường tình”, tôi e rằng phẩm giá và nam tính của họ có vấn đề.
Vì cợt nhả, sàm sỡ… không bao giờ có trong một cuộc rượu đẹp. Và một người đàn ông đầy đủ nam tính, có tự trọng, có giáo dục… sẽ khước từ những hành vi mang tính bạo hành, ép uổng rất thiếu văn hoá ấy.
Hoặc trừ phi, người đàn ông ấy đã chứng kiến nhiều cảnh bạo hành nữ giới trong ngôi nhà mình, nên dễ dàng xem đó là chuyện bình thường.
Huống chi, một thầy giáo quyền cao chức trọng, ai lại bàn về những nữ đồng nghiệp trẻ dại của mình bị ép đi hầu rượu như thế?
Lê Đình Phương
Người đăng: namtqsc vào lúc 16:50 Không có nhận xét nào:
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên XChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest
Nhãn: Học, Luận xã

Thứ Năm, 17 tháng 11, 2016

HỒNG LĨNH.

Chép lại chuyện thật, không hư cấu.
Hổ (Chủ tịch Hồng Lĩnh) : Tớ cho cậu một vinh dự nhé! Vinh dự đấy.
Chồng Cô giáo : Em cảm ơn anh nhiều!
Hổ (Chủ tịch Hồng Lĩnh) : Ngày mai, cho vợ cậu đi tiếp quan chức ở nhà hàng A.
Chồng Cô giáo : Vợ em chỉ biết dạy học thôi, nó không quen!!!
Hổ (Chủ tịch Hồng Lĩnh) : Bảo đó là Nhiệm vụ chính trị, nhiệm vụ chính trị đấy. Không thoái thác được đâu? Nhất là cô giáo mầm non. ((Cô giáo mầm non xinh thế)).
Chồng Cô giáo : Thế đi lễ tân hả anh.
Thiềm (Trưởng phòng Giáo dục Hồng Lĩnh) : Tôi không biết lễ tân là cái gì? Tôi không hiểu cái chuyện lễ tân.
Chồng Cô giáo : Em ngại? Em ngại?
Thiềm (Trưởng phòng Giáo dục Hồng Lĩnh) : Có chút bia, rượu chuyện ấy là bình thường, bình thường mà.
Chồng Cô giáo : Nhưng Vợ em không thích.
Nhạ (Bộ trưởng Bộ Dục) : Chỉ là vui vẻ thôi, vui vẻ thôi. Nếu không thích thì phải tự xem xét lại chính mình (đã là giáo viên, lại xinh), có công văn chính thức giao nhiệm vụ, có kế hoạch công tác rồi.

Ở Quốc Hội.
Đại biểu QH Phú Yên : BT có đau lòng không?
Đoàn đại biểu cuốc lội Hà Tĩnh : Đang mần thóc giống để mùa sau.

Tớ :
Ở trong ruột rối tơ vò,
Tanh tao chi lắm, cũng do lòng người.
Ở ngoài giả lảng nói cười.
Mật mỡ khô khốc ta mời mà chi.
Ở đời ngẫm phải có gì?
Mới nên chính trị mới vì nhân dân.


Người đăng: namtqsc vào lúc 09:00 Không có nhận xét nào:
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên XChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest
Nhãn: Học, Luận xã

Thứ Hai, 14 tháng 11, 2016

SÁCH GIÁO KHOA VÀ TỔNG BÍ THƯ.

Ghét tiêu đề dài nhưng phải viết dài, không viết dài không ai hiểu được. Đành vậy.
Nói sách giáo khoa là vì bài viết này trên báo do bộ trực tiếp quản : HAI BÀ TRƯNG ĐÁNH GIẶC NÀO?
Bài này nữa, cũng vietnamnet.vn. : NHÌN TỔNG QUÁT, NƯỚC ĐẤT NƯỚC CÓ BAO GIỜ ĐƯỢC THẾ NÀY KHÔNG?
Nhìn vào sách giáo khoa, biết ngay truyền thống anh hùng, tư thế anh dũng của dân tộc trước chuyện xảy ra từ gần 2000 năm trước (năm 39-40).Chả nhẽ vậy sao, từ hai nghìn năm trước người Việt, tộc Việt đánh nó thì đánh, đuổi nó thì đuổi, giành lại độc lập thì giành mà chưa dám gọi tên giặc xâm lược ra sao? Để đến hai nghìn năm sau (2016) khi "nhìn tổng quát, đất nước có bao giờ được thế này không", khi in sách giáo khoa bằng máy in điện tử vẫn chưa dám in tên giặc vào sách sao? Gọi tên thằng giặc đã xâm lược nước  mình sao khó thế.
Trích : "Theo Tổng bí thư, mặc dù đất nước có những khó khăn, phức tạp nhưng nền kinh tế đã có nhiều thay đổi, phát triển. Vị thế Việt Nam trên trường quốc tế ngày càng cao, Việt Nam có quan hệ với tất cả các nước lớn trên thế giới, tham gia tất cả các tổ chức quốc tế trên thế giới. Triển vọng phát triển của đất nước ngày càng lớn..."

Vị thế đất nước cao vậy! Triển vọng phát triển lớn vậy! Mà chưa dám in tên giặc trong sách giáo khoa cho con dân là các cháu lớp 3 đọc ra thành lời sao?
Chí lý. Càng ngẫm càng thấy chí lý khi nghe TBT nói :""Chúng tôi tha thiết muốn làm hiệu quả, vì nói mà không làm là mất uy tín, không của cá nhân ai mà của Đảng, Nhà nước. Nhưng thực tế vô vùng khó khăn. Chống ngoại xâm đã khó, chống nội xâm còn khó hơn vì là ta đánh vào ta. Ai dám nhận kỷ luật, chỉ kiểm điểm nghiêm túc rồi thôi", Tổng bí thư nói." 
Trích từ : http://vietnamnet.vn/vn/thoi-su/quoc-hoi/tong-bi-thu-chong-tham-nhung-kho-vi-ta-tu-danh-ta-334382.html
Càng trích càng thấy TBT mình thông minh, giỏi dang, nói đúng, nói trúng vào những vẫn đề lớn nhất, cấp thiết nhất của đất nước, của dân tộc. Có liên hệ thế? giữa sách giáo khoa và lời chỉ đạo, dặn dò của TBT mới thấy thêm vinh dự và tự hào là người VN ngày nay, thời đại này, thời đại "đất nước có bao giờ được thế này không". Sảng khoái quá, Sách giáo khoa và Tổng Bí thư.
Nhại Bác Tổng chút : Cô giáo có bao giờ được thế này không?
http://vnexpress.net/tin-tuc/giao-duc/dieu-giao-vien-di-tiep-khach-chu-tich-thi-xa-hong-linh-len-tieng-3498161.html
Được điều đi tiếp khách! "Là nhiệm vụ chính trị"! "Đây là vinh dự"!. Còn vinh dự hơn cơ "có chút bia, rượu, chuyện ấy là bình thường" vâng "nhìn tổng quát" Cô Giáo "có bao giờ được thế này không".
Sách giáo khoa là tài liệu quốc gia ấn hành một khối lượng kiến thức chuẩn để học sinh học. Thầy, cô là giáo khoa sống để học sinh nhìn thấy, neo hướng và trưởng thành. Phát biểu của TBT là để toàn dân cùng nhìn nhận và hướng tới.
Sách giáo khoa và Tổng Bí thư.

Người đăng: namtqsc vào lúc 20:08 Không có nhận xét nào:
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên XChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest
Nhãn: Luận xã

Thứ Sáu, 11 tháng 11, 2016

THANG GIÁ TRỊ.

Đọc :
HỌC SINH LỚP 8 CẦM DAO VÀO TRƯỜNG, CHÉM THẦY BỊ THƯƠNG.
ĐIỀU ĐỘNG GIÁO VIÊN NỮ ĐI TIẾP KHÁCH, CHUYỆN BÌNH THƯỜNG.
Với đoạn trích nhỏ này :
"Giải thích điều này, ông Lê Bá Thiềm, Trưởng phòng GDĐT thị xã Hồng Lĩnh xác nhận: Có sự điều động này, có việc giáo viên nữ tham gia phục vụ tại các buổi lễ. "Chuyện đi tiếp khách là hoàn toàn trong sáng. Tuy nhiên, trong các bữa tiệc, rượu vô thì lời ra; ai đó có một hành động không đẹp thì cũng là chuyện bình thường trong cuộc sống"."
Tự nhiên thấy mình thành triết sĩ.
Khởi đề.
Cách đây vài chục năm, trong nhân dân đã từng công khai bàn luận, "ăn như sư, ngủ như phạm", "chuột chạy cùng sao, mới vào sư phạm". Gần đây, khi thiếu giáo sinh sư phạm, nhà nước cấp học bổng toàn phần cho các trường sư phạm, trong giao tiếp hàng ngày, các sinh viên sư phạm thường thẽ thọt "không có tiền nên mới học", "học xong để không mất dạy, tốn tiền gấp vài lần học bổng".
Luận đề.
Nghề sư phạm, bản thân nó đã không có sức sống, không còn chỗ đứng, không thu hút được người thường chớ chưa nói người tài qua những dẫn chứng trên. Theo thời gian nó nhạt dần trong lòng người nhận nó làm nghề. Từ chỗ gán ghép đùa vui " ăn ... phạm", nâng dần lên thành mức tự giễu "chuột ... phạm", rồi đến mức thẳng thắn trần trụi như ngày nay "không ... học". Làm nghề, bất cứ nghề gì cũng nhằm nhận lại thu nhập theo nghề. Đó là chân lý của loài người.
Ở VN mình ngoài thu nhập theo nghề, một số nghề thường được báo Đảng ngợi ca vinh quang đến tuyệt đỉnh. Mỗi khi tết đến lại chạy trên trang nhất sự vất vả tận tuỵ, cái vinh quang của nghề quét rác "làm khi mọi người nghỉ", bịt tai, nhắm mắt với tất cả các dây chuyền công nghiệp ba ca, ba trăm sáu nhăm ngày người làm nghề không nghỉ?
Chúng ta đã định lại thang giá trị của nghề khác với thang giá trị mà nhiều quốc gia thường định, nhưng là định lại ở đầu môi, trót lưỡi, định lại ở mặt tiền các trang báo đằng nào cũng in vì đã trả tiền in bao cấp. Thang giá trị đã định lại, định dần, và đến nay vẫn đang định : Điều động giáo viên nữ đi tiếp khách.
Câu vấn và trả về của Google đây.
Khoảng 572.000 kết quả (0,25 giây) 

Kết quả tìm kiếm

Thời sự
Hình ảnh cho kết quả tin tức
Điều động giáo viên nữ đi 'tiếp khách', chuyện bình thường?
BaoDatViet‎ - 9 giờ trước
Các giáo viên nữ bị điều động “tiếp khách” lúc đi ăn uống, hát hò bị ôm vai, bá cổ. Trưởng ...
Sự kiện hàng ngày : Điều động giáo viên nữ đi tiếp khách cấp trên, chuyện bình thường?
Tin Mới‎ - 4 giờ trước
Hà Tĩnh: Điều động giáo viên nữ làm lễ tân 'tiếp khách' cấp trên - Du học
TinTuc.VN‎ - 9 giờ trước
Thêm tin tức về điều động giáo viên nữ đi tiếp khách

Điều động giáo viên nữ đi “tiếp khách”, chuyện bình thường? - Dân trí

dantri.com.vn › Giáo dục - Khuyến học

5 giờ trước - Các giáo viên nữ bị điều động “tiếp khách” lúc đi ăn uống, hát hò bị ôm vai, bá cổ. Trưởng phòng Giáo dục huyện nói là chuyện bình thường.

Chuyện lạ: Điều động giáo viên nữ làm lễ tân 'tiếp khách' cấp trên - Tin

www.nguoiduatin.vn › Thời sự › Giáo dục

20 giờ trước - Chuyện lạ: Điều động giáo viên nữ làm lễ tân 'tiếp khách' cấp trên ... Bọn em buộc phải đi là vì nhiệm vụ được giao chứ trong lòng không hề ...

Sự kiện hàng ngày : Điều động giáo viên nữ đi tiếp khách cấp trên ...

www.tinmoi.vn › Tin tức › Sự kiện hàng ngày

4 giờ trước - Đó là lời nhận xét của Trưởng phòng GD&ĐT thị xã Hồng Lĩnh, Hà Tĩnh về việc các giáo viên nữ bị điều động làm lễ tân “tiếp khách” cấp trên ...

Điều động giáo viên nữ làm lễ tân 'tiếp khách' cấp trên: Chuyện lạ ...

vitalk.vn › Thời sự

Điều động giáo viên nữ làm lễ tân 'tiếp khách' cấp trên: Chuyện lạ mà thật đấy ... Theo các cô, việc thường xuyên phải đi tiếp khách đã khiến không ít lần vợ ...


































Toàn bộ trường học đều trưng khẩu hiệu "Tiên học lễ, hậu học văn" nhưng chẳng trường nào có học, học được. Trong thời đại này mọi người đều hiểu cả tiên và hậu đều là tiền, nếu không học được tiền trước khi đến lớp thì không được vào lớp dù vào lớp vỡ bọng, báo chí dẫn tràn những tin bao nhiêu tiền thì vào trường nào?  mỗi mùa tựu trường. Cả lễ và văn đều ở đâu đó thấp thoáng ngoài khẩu hiệu trên. Thang giá trị chuẩn đã nằm ngoài khẩu ngữ, khẩu hiệu chuẩn.
Kết đề.
Tất nhiên, triết sĩ tôi hiểu : Một bài báo, một nhân chứng không là giá trị nghành. Nhưng mọi người chắc hiểu hơn tôi rằng đã làm thế, đã định dần dần thế, đến nay hình thành các giá trị, như đã dẫn. Thang giá trị đã định.
Lan man đề.
Nhà văn, nhà báo, nhà giáo = nhà nghèo . Đến nay tài nguyên chìm nổi của các nhà đã được khai quật, đại loại thế này.
Nhà báo viết bài theo ý doanh nghiệp vài tỉ đồng hoặc doạ viết bài vài chục triệu đồng hoặc "nặn" quảng cáo, nếu không thì?
Nhà giáo cấp đại học, cấp trung học phổ thông, cơ sở, cấp tiểu học, cấp mầm non được phân cấp theo giá trị con tin của mỗi cấp. Và thường chừng cấp mầm đang giá trị nhất cho người giữ được con tin.
Nhà văn đang tự làm thuê kiếm sống và lải nhải kêu nhà nước "từ đâu".
Cũng có tin sáng.
Thủ tướng ta đã ký : Khung cơ cấu hệ thống giáo dục quốc dân. May mắn thật, dẫu muộn vẫn hơn không.  Nếu tính từ năm 45, năm 54, năm 75 bao nhiêu bọt bèo đã trôi qua nhỉ. Theo ngu ý của mình thì mấy chục năm nữa sẽ có Khung khối lượng kiến thức cho mỗi cấp đã cơ cấu; rồi Chương trình chuẩn, mẫu; rồi Sách giáo khoa; rồi Phương pháp thực giảng, thực học ... . Ối chà chà???. Chá chà ồi. Ông Nguyễn Du cho Kiều lưu lạc có 15 năm để còn được lại làm người khi đang sống, bèo bọt thế thôi, đủ rồi, thêm nữa thì đến lúc chết vẫn bọt bèo sao?
Các nhà văn đã được nhà xuất bản nước ngoài mua sách hoặc mời giao lưu, đã có vài nhà văn đang rủ nhau nuôi yến thành công. Đây này, được mời và phát biểu "động phản" thế này :
https://www.facebook.com/permalink.php?story_fbid=187175658407480&id=100013451416651&pnref=story
Đấy đấy mấy ông có Comments có giá trị đó, đang nuôi chim yến và nuôi comment để nuôi quảng cáo trên trang mình, nuôi mình.
Mình buồn mà rằng, đã từng tạo ra một nhãn riêng cho các suy nghĩ về việc HỌC.  và đã nghĩ sẽ ngừng viết về việc học; Vậy mà vẫn viết học này.
Giá đến nền thì bắt đầu đi lên nhỉ, vậy những giá trị dẫn trên đã đáy rồi, chắc sẽ đi lên, chắc không viết nữa. Triết sĩ : Thang giá trị.
16 giờ; ngày 14/11. Mình xin chèn một stt của Bạch Hoàn (Xin phép tại đây, vì mình chưa được nhận xét ở FB BH) :

Bạch Hoàn
3 giờ · 

Về chuyện giáo viên bị điều động đi tiếp khách, hôm qua tôi có nhiều điều khó hiểu vì sự thờ ơ của ông Bộ trưởng Bộ Giáo dục Phùng Xuân Nhạ. Thật nhanh, sáng nay, ông đã lên tiếng trả lời rất dài dòng và lòng vòng. Tôi kém thông minh nên đọc ba lần mới hiểu.
Hôm qua tôi còn chút kì vọng ông sẽ bảo vệ nhà giáo. Nhưng nay, đọc xong những gì ông nói, tôi hoàn toàn không còn hi vọng nào nữa. Không phải chỉ thất vọng ở vụ việc giáo viên phải đi tiếp khách, mà tôi không còn hi vọng vào ngành giáo dục khi có một người đứng đầu như ông.
Ông Phùng Xuân Nhạ, khi ông nói rằng, " khi các thầy cô bị lôi kéo, ép buộc, trước hết phải nói đến trách nhiệm của thầy cô rồi mới tính đến người ép buộc", tôi tự hỏi bằng cách nào ông ngồi vào chiếc ghế Bộ trưởng hôm nay?
Ông phải thừa biết các cô cãi lệnh thì bị phê bình, o ép ra sao. Vậy mà ông còn nói ra những lời trên được ư? Nạn nhân bị quy trách nhiệm trước thủ phạm, ở đâu ra tư duy ngược đời này?
Lẽ nào, nạn nhân bị hiếp dâm đáng bị phạt tù, bởi đã không mặc áo kín cổ lại còn cả gan đi đường vắng, trêu ngươi kẻ biến thái?
Lẽ nào, nạn nhân bị cướp chặt tay đáng bị bỏ tù vì đã đi xe SH lại còn dám đeo vòng vàng ở tay để tạo cơ hội cho kẻ tham lam độc ác?
Lẽ nào, ngành giáo dục tồi tàn như hôm nay, phải xem xét trách nhiệm của học sinh trước, rồi mới đến người đứng đầu ngành?
Ông Phùng Xuân Nhạ, có lẽ nào ông làm quan và đã quên là mình từng làm thầy?

Người đăng: namtqsc vào lúc 18:00 Không có nhận xét nào:
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên XChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest
Nhãn: Học

Thứ Tư, 9 tháng 11, 2016

THẤY SAU BẦU CỬ MĨ.

Đã thấy : Năm 1991, hệ thống các nước có đảng cộng sản lãnh đạo quốc gia theo đường lối XHCN tan rã, đặc biệt là Liên bang Cộng hoà Xã hội chủ nghĩa Xô Viết. Từ đó đến nay các thay đổi tình trạng ở Cu Ba; Venezuena; Bắc Triều Tiên chẳng còn đặc biệt nữa. Mình xếp cùng nhóm đã thấy này.
Đã thấy : Brexit tháng 6 vừa qua. Nước Anh chính thức rời khỏi liên hiệp châu Âu.
Đã thấy : Cử tri Mỹ khước từ Hillary Clinton, đón nhận Donald Trump vừa vài giờ hôm nay 09/11/2016.
Đã manh nha một ý nghĩ, đã lờ mờ thấy. Thế giới đã bắt đầu rời bỏ tư duy một quốc gia phải có một nền chính trị chuyên nghiệp, thế giới cho thấy đang cần sự phát triển kinh tế toàn cầu. Chủ nghĩa Tư bản từ chỗ đi chiếm quốc gia khác làm thuộc địa, đến thao túng chính phủ của quốc gia khác để thao túng tài nguyên, đến gây ảnh hưởng lên chính phủ của quốc gia khác để đảm bảo an ninh và có lợi thế trong quan hệ kinh tế cho quốc gia mình. Và nay là sử dụng lợi thế khoa học, công nghệ vượt trội để gây ảnh hưởng có lợi cho quốc gia mình. Thế giới đang phẳng về thông tin, truyền thông, giao dịch, sản xuất và vận chuyển sản phẩm trong toàn cầu. Thế giới đã bắt đầu phẳng về chính trị rồi sao? Bắt đầu từ Mĩ bằng Donald Trump. Phẳng về chính trị theo nghĩa đa dạng không đối đầu, các quốc gia có nền chính trị khác nhau hãy cùng nhau làm/xây dựng kinh tế thịnh vượng. Phát biểu của Donald Trump cũng lạ : Cám ơn Hillary Clinton - cùng nhau xây dựng nước Mĩ thịnh vượng trên nền sức mạnh Mĩ - cảm ơn bạn bè, người thân. Trước đó, OBaMa rút quân đội khỏi các quốc gia; không gây thêm chiến tranh với Syria (dù Mĩ đầy đối chọi với Assad và với Nga); ký hiệp định với Cộng hoà Hồi giáo Iran; bình thường với Cộng hoà CuBa; phớt lờ Cộng hoà dân chủ nhân dân Triều Tiên và đang không cần khéo léo mơn trớn Cộng hoà Philippines; rồi cả chưa thật mặn mà với VN (Riêng với Cộng hoà Xã hội chủ nghĩa Việt Nam, Mĩ đã vài lần khẳng định tôn trọng chế độ chính trị). Thế giới phẳng về chính trị nữa rồi. Đã thấy.
Vận vào chút chút. Trước tiên là Philippines sẽ góp bao nhiêu vào GDP Mĩ quốc, góp cụ thể những sản phẩm gì? Từ đó mà đối xử. Có cần quân đội hỗ trợ không? Với đóng góp ấy, các sản phẩm ấy! Sau nữa là VN, cũng vậy. Mĩ đang đi lại tự do ở biển Đông mà, Mĩ vẫn vào 12 hải lý các đảo ở biển Đông mà! Có phân biệt đảo của quốc gia nào đâu? Tàu hàng của Mĩ lưu thông trên biển Đông ai thu thuế? ai chặn giữ để kiểm tra chở hàng gì? Có hàng thuộc lệnh cấm vận không? Có vũ khí không?. Phải chăng thời gây ảnh hưởng lên chính phủ quốc gia khác đang dần qua, thời khoa học và công nghệ vượt trội áp đặt lên sản xuất và tiêu dùng đã đến. Đã thấy.
Tất nhiên, thấy sau bầu cử Mĩ như này, là bởi đã thấy : Mĩ có quân đội hùng mạnh bậc nhất trên thế giới, Mĩ có khoa học và công nghệ ở nhiều lĩnh vực cũng nhất trên thế giới nên Mĩ dễ dàng hơn trong việc tôn trọng chế độ chính trị quốc gia khác, đủ tâm và tầm (như ta hay dẫn giải) để đồng hành cùng với các quốc gia chưa đồng hình về chính trị.
Viết thêm.
Mình đã từng không thích các cụm từ "tự chuyển hoá", "tự diễn biến" trên các báo chính thống khi đọc, nhưng nhìn thấy các cụm từ đó đều được đặt trong ngoặc kép thì rất ưng. Xã hội chuyển hoá với tầm thế giới, với tốc độ phi chính trị như thấy sau bầu cử Mĩ thì việc tự chuyển hoá, tự diễn biến càng nhanh, càng sâu, càng tốt, càng có lợi cho quốc gia, dân tộc.
Mình đã từng viết (hình như trong THỎ THẺ THẾ THÔI. ) về cơ hội năm 1975 đã từng bị bỏ qua, cơ hội năm 1987 đã từng không đủ độ rướn tới. Mình cho rằng đây là cơ hội bên ngoài mang đến rất thuận lợi để VN mình thoát ra tình trạng lạc hậu, trì trệ mà vào thế giới phẳng về chính trị, phát triển cùng loài người.
* 7h 30'; ngày 10/11.
Thêm chút, sau một đêm (theo GMT+7) đọc Trump. Đã có lời bàn VN sẽ bất lợi về TPP, mình đồ rằng thuận lợi hơn thì đúng. Thuận lợi hơn vì cùng làm những công việc của TPP nhưng không có cảm giác tâm lý "phải làm" theo một hiệp định cứng, cái tâm lý không thoái mái thậm chí là hậm hực đó nên bỏ và ơn trời, sẽ được bỏ. Mình đồng ý với OBaMa : Ngày mai trời lại sáng. Sáng theo cách là lạ thế nào ấy, hưng hứng sống thế nào ấy. Sống với "lạ" sẽ thấy thích khám phá hơn (thành ngữ của VN đấy). Đầy lạ lẫm. Lạ.
Người đăng: namtqsc vào lúc 20:00 Không có nhận xét nào:
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên XChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest
Nhãn: Luận xã

MỘT SỰ THẬT.

Chuyện các quốc gia tự quyết định cách thức và các kiểu ràng buộc quan hệ quốc tế là hiển nhiên. Philipines cũng không ngoài quyền tự quyết đó. Quan hệ đồng minh với Mĩ hay mặn nồng với Trung Quốc là việc của nhân dân và lãnh đạo nhà nước Phi.
Nhưng có điều này cũng là sự thật hiển nhiên : Mỹ chưa xâm lược theo nghĩa chiếm giữ đất của quốc gia nào trên thế giới, với VN và Phi cũng vậy, càng không, mùa này giờ VN và giờ Mỹ cách nhau 12 tiếng, chính xác với cụm từ nửa vòng trái đất, xa nhau, rất xa nhau. Trung Quốc với VN dù đã ký hiệp định Phân định Biên giới trên bộ nhưng dư luận về việc TQ chiếm đất của VN là rất lớn, chưa được giải mật. TQ đã chiếm đóng đảo của VN là thực tế khẳng định mới vài mươi năm gần,  đã tàn sát binh lính VN không vũ khí để chiếm đá ngầm là sự thật còn gần hơn nữa, đang bồi đắp các đảo, các đá chiếm của VN cũng đang khẳng định hôm nay. TQ đang ngăn cản không cho ngư dân Phi vào bãi cạn Scarborough cũng là một sự thật đang khẳng định,
Phi à! Là vậy. Có một sự thật đang được khẳng định.
VN a! Có nhiều sự thật đã, đang được khẳng định.
Chơi với ai? Như thế nào? Đã được một sự thật, nhiều sự thật khẳng định. Một sự thật.
Người đăng: namtqsc vào lúc 17:17 Không có nhận xét nào:
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên XChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest
Nhãn: Luận xã

Chủ Nhật, 6 tháng 11, 2016

ĐÃ LÀM. ĐÃ ĐẾN.

Công an quận, phường đã ngăn chặn thành công, thậm chí bắt giữ được những người liều lĩnh đến dự các phiên toà công khai nhưng nhạy cảm.
Bộ công thương, mà trực tiếp là ông Thứ trưởng Vũ Văn Tám chủ trì hội thảo về nước mắm tại Kiên Giang đã "cho phép" thành công đại biểu Masan đến dự và phát biểu trên cả thành công tại hội thảo. Nói trên cả thành công vì chương trình không mời Masan, họ nhiệt tình tự đến dự, tự "được mời" lên diễn đàn để phát biểu sau khi đã cắt các dự kiến phát biểu khác của các đại diện đã mời
Đã cách chức từng giữ trước đó của một người, do để xảy ra sai phạm trong thời kỳ giữ chức, nhưng bây giờ mới phát hiện ra. Có thể sau này cũng phát hiện ra chủ trì hội thảo đã vi phạm công tác khi chủ động cho khách diện nước mắm công nghiệp không được mời họp, phát biểu tại hội thảo về nước mắm truyền thống đã nêu, khi đó sẽ cách chức bây giờ đang giữ.
Đã ghi nhận từ lâu tham nhũng cá nhân. Đã phát ngôn "những con sâu".
Đã ghi nhận tham nhũng lợi ích nhóm. Đã nói "cả một bầy sâu".
Đang ghi nhận có tham nhũng chính sách, loại hình tham nhũng nằm trong bộ óc của chế độ. Đang phát biểu "ta đánh vào ta"
Nếu coi tham nhũng như căn bệnh ung thư, thì ung thư đã đến đấy rồi, đừng đánh nữa, đánh nữa sẽ chết ngay, chết rất mau.
Đã làm. Đã đến.
Người đăng: namtqsc vào lúc 20:06 Không có nhận xét nào:
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên XChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest
Nhãn: Luận xã

Thứ Sáu, 4 tháng 11, 2016

THUẬN THỜI.

Ngày thứ ba tuần tới lá phiếu bầu tổng thống Mỹ sẽ hiệu lực, với người chiến thắng tự trả chi phí dọn vào nhà Trắng.
Kỳ bầu Obama làm Tổng Thống nước Mỹ. Mình có theo dõi tranh cử rất sát và đã vui mừng cùng các diễn biến tranh cử cũng như việc Obama trúng cử.
Kỳ này theo càng sát hơn vì có yếu tố Donald Trump, theo cánh hiểu của mình là một đại gia Mỹ, tức một người rất giàu. Với cách hiểu này thì Donald Trump không có hay có rất ít kinh nghiệm hoạt động và nhận thức về chính trị, cũng theo mình chính trị chỉ đơn giản là chính sách cai trị. Bởi vậy mà theo sát để tìm hiểu về Mỹ quốc. Hillary Clinton thì đã quá quen thuộc lối diễn của Bà, quen tới mức khi Bà nghỉ chức ngoại trưởng Mỹ, mình đã già non về việc ứng cử Tổng Thống.
Cả hai đã tranh luận, mình đã nghe và thấy rằng : Kiến thức của họ rộng, sâu, đặc biệt tự tin trong tranh luận, dẫu có lúc họ giả tự tin. Mình khâm phục khả năng ứng biến trong tranh luận, với sự biến tấu rất nhanh của vấn đề đưa ra tranh luận. Với cách nhìn của người VN, mình thấy họ như hai người bạn hiểu nhau đang tranh luận vui trong một cuộc bia bởi đang cùng mượn bia tranh luận. Tới cùng, nảy lửa nhưng cùng hiểu, tranh luận chỉ để tranh cho người thứ ba nghe, xem, bởi vậy mọi liếc ngang, liếc dọc của người luận đều đến/tới và cho người thứ ba.
Diễn sâu, diễn tốt, tung hứng kỳ tài trong đảng, thậm chí tung hứng sẵn cho vai trò của Michelle Obama trong thời gian tới. Nhưng vì diễn nên mình lại thấy thiếu đi hứng thú ủng hộ cho một người và tự nghi ngờ rằng : Người nào làm Tổng Thống cũng na ná nhau, khác nhau duy nhất là người đó đại diện cho một đảng thực sự, như từ khi có nước Mỹ đến giờ. Vì vậy, với mình thì thứ hay nhất của nền chính trị Mỹ là đại diện hai đảng đã chuyền nhau cầm quyền tuỳ thuộc vào nhu cầu của nước Mỹ. Bên cạnh nhận thức hay nhất là nhận thức bài học hiệu quả : Chưa thể làm được cả hai việc trong cùng một thời đoạn. Phát triển kinh tế và nâng cao vị thế. Bài học này ít nhất đúng cho Mỹ. Ở VN mình chưa dám nghĩ có vậy không?
Tóm này : Khi cần chiến tranh (nâng cao vị thế/ uy tín/ vai trò) thì Cộng hoà, khi cần kinh tế phát triển thì Dân chủ, tất nhiên là cái nào cần hơn tại thời điểm bầu cử. VN mình gọi : Đúng xu thế khách quan. Mình rằng, gần với quan niệm thuận Thời sau khi cân lên đặt xuống Địa, Nhân. Thuận thời.
Người đăng: namtqsc vào lúc 20:00 Không có nhận xét nào:
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên XChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest
Nhãn: Luận xã

Thứ Hai, 31 tháng 10, 2016

VÔ CAN.

Một Đảng, một Nhà nước, một chính phủ, chỉ con đường XHCN, một lòng vì dân, lo cho dân với tư duy :
"Trước kia chúng ta kêu gọi đầu tư nhưng không nghĩ đến vấn đề môi trường không nghĩ đến đổ rác đi đâu,nên bây giờ chúng ta phải trả giá.". Cop & pet chính xác cả lỗi thiếu ký tự trắng giữa dấu phẩy và chữ nên.
Nhẹ bẫng. Nhẹ bẫng. Vô can. Vô can.
Lời của TBT đó. Trích từ : http://laodong.com.vn/chinh-tri/tong-bi-thu-kiem-soat-quyen-luc-nguoi-ta-hay-goi-la-nhot-quyen-luc-vao-long-602071.bld
Vài chục năm sau lại : "Trước kia ... nhưng không nghĩ đến vấn đề ... không nghĩ đến ...  nên bây giờ chúng ta phải trả giá".
Tưng tửng. Tưng tửng. Vô can. Vô can.
Người đăng: namtqsc vào lúc 08:00 Không có nhận xét nào:
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên XChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest
Nhãn: Luận xã

Thứ Sáu, 28 tháng 10, 2016

VÀI NGHĨ.

Nghĩ này :
"Chống ngoại xâm đã khó, chống nội xâm còn khó hơn vì là ta đánh vào ta. Ai dám nhận kỷ luật, chỉ kiểm điểm nghiêm túc rồi thôi".
Trích theo : http://vietnamnet.vn/vn/thoi-su/quoc-hoi/tong-bi-thu-chong-tham-nhung-kho-vi-ta-tu-danh-ta-334382.html
Cái dễ nhất để đánh giặc nội xâm thì không thích/muốn/dám làm. Mà giặc thì là địch chứ nhỉ, ta được à? là ta.

Nghĩ nữa :
Về cái lồng nhốt quyền lực.
Tổng Bí thư: “Phải nhốt quyền lực vào trong lồng quy chế lập pháp”
Trích tiêu đề bài theo : http://dantri.com.vn/xa-hoi/tong-bi-thu-phai-nhot-quyen-luc-vao-trong-long-quy-che-lap-phap-20161017194521242.htm
Bằng mọi cách, mọi kiểu để có quyền lực tột đỉnh rồi giả loay hoay nghĩ cách nhốt, kỳ quá phải không? Tôi sẽ tự phê! Tôi làm cái lồng để nhốt quyền lực của tôi! Không kỳ sao? Tay phải chém tay trái à? Điên! Ờ mà trên đã trích rồi : "Ai dám nhận kỷ luật, chỉ kiểm điểm nghiêm túc rồi thôi". Trong thời đại này, ai ai cũng biết : Quy định các quyền thật/rất cụ thể bằng pháp luật và tạo mọi cơ chế để minh bạch nó, thì không/ khó có thể tha hoá quyền lực được. Hãy làm hết, làm tối đa, hãy phát huy hết, phát huy tối đa các quyền đang có! đừng nhốt nó vào lồng. Đạt đến/được/ có quyền lực để thực hành quyền lực, mọi thời đại đều vậy. Chân lý hiển nhiên đấy.

Nghĩ một :
Phan Xuân Trung
24 Tháng 10 lúc 16:08 · 
Cám ơn các ngài đã "zải phóng" chúng tôi. Hơn 40 năm qua chúng tôi phải trả công cho ơn zải phóng đó bằng hơn 3/4 chén cơm của chúng tôi. Bây giờ các ngài zải phóng tiếp, ăn đến hơn 4/5 chén cơm thì sức đâu chúng tôi làm trâu làm ngựa cho các ngài nữa?
Một stt của FB Phan Xuân Trung, nói lẫy về việc trung ương thu ngân sách của thành phố HCM. (TP được giữ lại chi 18%).
"Báo cáo tình hình kinh tế xã hội năm 2015 của TP.HCM cho biết tổng thu ngân sách trên địa bàn này ước đạt trên 280 ngàn tỷ đồng. Con số này cao gần gấp đôi kết quả mà thành phố Hà Nội ghi nhận là 146.585 tỷ đồng.
Tuy nhiên mức chi ngân sách của TP.HCM lại thấp hơn 10 nghìn tỷ đồng so với con số mà thành phố Hà Nội đã chi ra trong năm là gần 70 nghìn tỷ đồng."
Trích theo : http://cafef.vn/vi-mo-dau-tu/tp-hcm-thu-ngan-sach-gap-doi-ha-noi-nhung-chi-it-hon-10-000-ty-dong-20160223203726084.chn

Mình chưa lẫy vậy vì không ở TP, nhưng đọc đoạn trích trên cũng nghĩ. Lạ thật! Sau hơn 40 năm, đầu tư ra những gì mà thu vào được từng ấy! Đã lạ. Thu vào gần gấp đôi, mà chi ra thì ít hơn Hà nội, lại lạ.
Hai đầu đất nước theo miền và hai đầu theo cấp ở trung ương, địa phương. Khác nhau và khác nhau thế, không thích cũng phải nghĩ!

Nghĩ hai :
Một nhận xét dí dỏm của ông Trần Hữu Dũng : Ông Trịnh Xuân Thanh từng được quy hoạch làm Thứ trưởng Bộ Công thương (BizLive 25-10-16) -- Thế thì phải đặt câu hỏi:  Có bao nhiêu "Trịnh Xuân Thanh" hiện làm Thứ trưởng? 
Trang : Viet - studies/kinhte.
Dí dỏm thông minh của người quản lý. Việc Trịnh Xuân Thanh mình đã bàn do nó tự "hở bạo" dưới thắt lưng, việc thấy cái đó của nó cũng do dân nhìn ra. Khi đã nhìn thấy nó rõ hơn thì người quản lý phải tìm mọi cách nhìn ra để thấy cả bọn chúng nó chứ, chăm chăm nhìn nó nữa làm chi. Đánh nó bằng mọi cách như bây giờ khác chi đánh thằng trộm chó trong dân, dân thấy đánh lại bụm miệng cười cho mà xem. Vẫn câu châm ngôn Nga "Khi chàng Mugic ngã từ trên bếp lò xuống, mọi người ngạc nhiên là chàng ta leo lên bằng cách nào". Dí dỏm quản lý là vậy.
Một nhận xét khác : "Làm lãnh đạo bao năm, tôi vẫn chưa hiểu 'phê bình nghiêm khắc' là thế nào" (TVN 25-10-16) -- P/v Nguyễn Minh Nhị (THD cũng không hiểu "xữ lý nghiêm" là thế nào!!). Mình xin chú bậy thế này : Ông chưa vào trung ương, sao hiểu được? - Tôi kính trọng ông cỡ chục năm rồi nha.
Thuận tay biên tiếp. Thằng Đào Vịnh Thuấn vì cong tay lỡ chạm vào cổ thiên kim tiểu thư mà bị đuổi việc và bây giờ "lộ" ra đường dây bao xe quá tải đã nhiều năm phơi mặt trên đường chưa ai dụng đến. Thằng em vậy, thằng anh đang là chỉ huy giỏi chắc rụng liền, ai chả biết thằng em phơi mặt quá tải được trên đường là bởi thằng anh đã giỏi chỉ "hy". Bởi ai cũng biết, vung tay lỡ trúng vào má thằng em là nhằm vung tay lỡ hạ bệ thằng anh.

Nghĩ tiếp : Nghe lời Gái bạn, chơi nhiều với Cháu để sống vui, sống khoẻ, chăm chỉ ngày ngày chơi với tớ để sống thích, sống sướng.
Sống thích, sống sướng. Vài nghĩ.
Người đăng: namtqsc vào lúc 08:16 Không có nhận xét nào:
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên XChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest
Nhãn: Luận xã
Bài đăng mới hơn Bài đăng cũ hơn Trang chủ
Đăng ký: Bài đăng (Atom)

Facebook của Namtqsc

  • Nam Tqsc | Facebook

AGIAGIA

A...GIA tăng GIÁ trị
Giới tính: nam.
Sinh nhật: 17/10/1954
Liên hệ: namtqsc@gmail.com

HÀI BÓNG

HÀI BÓNG

BÀI VIẾT CỦA NAMTQSC

  • ►  2023 (1)
    • ►  tháng 12 2023 (1)
  • ►  2020 (7)
    • ►  tháng 10 2020 (1)
    • ►  tháng 8 2020 (3)
    • ►  tháng 7 2020 (1)
    • ►  tháng 5 2020 (2)
  • ►  2019 (14)
    • ►  tháng 12 2019 (1)
    • ►  tháng 11 2019 (4)
    • ►  tháng 10 2019 (5)
    • ►  tháng 9 2019 (3)
    • ►  tháng 8 2019 (1)
  • ►  2018 (51)
    • ►  tháng 8 2018 (1)
    • ►  tháng 7 2018 (8)
    • ►  tháng 6 2018 (12)
    • ►  tháng 5 2018 (3)
    • ►  tháng 4 2018 (11)
    • ►  tháng 3 2018 (6)
    • ►  tháng 2 2018 (5)
    • ►  tháng 1 2018 (5)
  • ►  2017 (114)
    • ►  tháng 12 2017 (10)
    • ►  tháng 11 2017 (8)
    • ►  tháng 10 2017 (15)
    • ►  tháng 9 2017 (8)
    • ►  tháng 8 2017 (17)
    • ►  tháng 7 2017 (5)
    • ►  tháng 6 2017 (7)
    • ►  tháng 5 2017 (14)
    • ►  tháng 4 2017 (8)
    • ►  tháng 3 2017 (9)
    • ►  tháng 2 2017 (8)
    • ►  tháng 1 2017 (5)
  • ▼  2016 (111)
    • ▼  tháng 12 2016 (6)
      • PHÁT MINH.
      • VỨT NÓ ĐI.
      • THÌ RA THẾ.
      • LỜI CUỐI.
      • RÕ RÀNG.
      • BIẾT THẾ! NHƯNG.
    • ►  tháng 11 2016 (8)
      • VỠ VỤN.
      • HỒNG LĨNH.
      • SÁCH GIÁO KHOA VÀ TỔNG BÍ THƯ.
      • THANG GIÁ TRỊ.
      • THẤY SAU BẦU CỬ MĨ.
      • MỘT SỰ THẬT.
      • ĐÃ LÀM. ĐÃ ĐẾN.
      • THUẬN THỜI.
    • ►  tháng 10 2016 (9)
      • VÔ CAN.
      • VÀI NGHĨ.
    • ►  tháng 9 2016 (5)
    • ►  tháng 8 2016 (10)
    • ►  tháng 7 2016 (12)
    • ►  tháng 6 2016 (10)
    • ►  tháng 5 2016 (4)
    • ►  tháng 4 2016 (8)
    • ►  tháng 3 2016 (14)
    • ►  tháng 2 2016 (7)
    • ►  tháng 1 2016 (18)
  • ►  2015 (109)
    • ►  tháng 12 2015 (11)
    • ►  tháng 11 2015 (12)
    • ►  tháng 10 2015 (9)
    • ►  tháng 9 2015 (12)
    • ►  tháng 8 2015 (8)
    • ►  tháng 7 2015 (17)
    • ►  tháng 6 2015 (6)
    • ►  tháng 5 2015 (12)
    • ►  tháng 4 2015 (6)
    • ►  tháng 3 2015 (6)
    • ►  tháng 2 2015 (4)
    • ►  tháng 1 2015 (6)
  • ►  2014 (125)
    • ►  tháng 12 2014 (4)
    • ►  tháng 11 2014 (3)
    • ►  tháng 10 2014 (6)
    • ►  tháng 9 2014 (8)
    • ►  tháng 8 2014 (13)
    • ►  tháng 7 2014 (16)
    • ►  tháng 6 2014 (15)
    • ►  tháng 5 2014 (10)
    • ►  tháng 4 2014 (10)
    • ►  tháng 3 2014 (14)
    • ►  tháng 2 2014 (17)
    • ►  tháng 1 2014 (9)
  • ►  2013 (112)
    • ►  tháng 12 2013 (10)
    • ►  tháng 11 2013 (13)
    • ►  tháng 10 2013 (9)
    • ►  tháng 9 2013 (8)
    • ►  tháng 8 2013 (11)
    • ►  tháng 7 2013 (13)
    • ►  tháng 6 2013 (7)
    • ►  tháng 5 2013 (11)
    • ►  tháng 4 2013 (13)
    • ►  tháng 3 2013 (9)
    • ►  tháng 2 2013 (3)
    • ►  tháng 1 2013 (5)
  • ►  2012 (68)
    • ►  tháng 12 2012 (3)
    • ►  tháng 11 2012 (5)
    • ►  tháng 10 2012 (5)
    • ►  tháng 9 2012 (5)
    • ►  tháng 8 2012 (6)
    • ►  tháng 7 2012 (6)
    • ►  tháng 6 2012 (6)
    • ►  tháng 5 2012 (8)
    • ►  tháng 4 2012 (5)
    • ►  tháng 3 2012 (11)
    • ►  tháng 2 2012 (7)
    • ►  tháng 1 2012 (1)
  • ►  2011 (33)
    • ►  tháng 11 2011 (5)
    • ►  tháng 9 2011 (3)
    • ►  tháng 8 2011 (3)
    • ►  tháng 7 2011 (4)
    • ►  tháng 6 2011 (3)
    • ►  tháng 5 2011 (5)
    • ►  tháng 4 2011 (6)
    • ►  tháng 3 2011 (3)
    • ►  tháng 2 2011 (1)
  • ►  2010 (15)
    • ►  tháng 12 2010 (4)
    • ►  tháng 11 2010 (1)
    • ►  tháng 10 2010 (2)
    • ►  tháng 9 2010 (2)
    • ►  tháng 8 2010 (1)
    • ►  tháng 7 2010 (2)
    • ►  tháng 3 2010 (1)
    • ►  tháng 2 2010 (1)
    • ►  tháng 1 2010 (1)

Nhãn

  • Ban bè. (51)
  • Cá chết. (5)
  • Formosa. (13)
  • Gang thép. (23)
  • Học (34)
  • Luận Đời. (78)
  • Luận xã (597)
  • Minds. (1)
  • Thăng. (13)
  • thơ (1)
  • Xã hội (20)

Blog Namtqsc theo dõi

  • dainamax tribune
    Tài Trợ Phát Triển và Lạm Dụng Dân Nghèo
  • giangle
    US Election 2016
  • Giao Blog
    Vẫn là Trương Vĩnh Ký : phiên bản Truyện Kiều bằng chữ quốc ngữ đầu tiên (1875)
  • Hiệu Minh Blog
    Duracore – mua o dau – giá bao nhiều – có tốt không – nó là gì
  • LỚP CHÚNG MÌNH
    BIẾT BẠN CÓ XEM.
  • NVP
    Từ một cách làm từ điển mới…
  • Phạm Nguyên Trường: Một cửa sổ nhìn ra thế giới
    365 CHIÊM NGHIỆM VỀ PHÓ THÁC, CHỮA LÀNH VÀ Ý THỨC của David Hawkins (Tháng 6)
  • Phuocbeo's Blog
    Vì sao nhiều doanh nhân tên Vũ đi tu?
  • Sổ tay Thích Học Toán
    Huyền không sơn thượng
  • Thị Trường & Tự Do
  • trandangtuan | Men lá rượu ngô trong
  • Ông Giáo Làng
    CÁM ƠN NƯỚC NGA

Tôi là ...

namtqsc
Xem hồ sơ hoàn chỉnh của tôi

Đang online

Chủ đề Hình mờ. Được tạo bởi Blogger.