Tìm kiếm Blog này

Thứ Hai, 15 tháng 9, 2014

KHÔNG NỠ.

Thật sự từ hôm xem tin có ảnh này :


Mình đã viết nháp một bài về làm chủ. Ai làm chủ lễ khai giảng, học sinh hay quan khách và Thầy, Cô. Học sinh bé nhỏ lít nhít, ngồi xổm trên sân đá, sỏi, xung quanh là các bàn học to cao và các X X to cao hơn nữa đang chễm chệ trên cái to cao ấy.
Nhưng hôm nay đọc bài ĐI TÌM NGÔI TRƯỜNG GÂY "SÓNG" TRÊN MẠNG. thì lại thấy không nỡ. Đúng là không nỡ vì các Thầy, Cô ở ngôi trường "là thôn đặc biệt khó khăn, nghèo khó nhất của xã Lùng Tám."  Và "Bản thân các thầy cô ở điểm trường cũng đã bị nhắc nhở, phê bình khi trong hình các đại biểu, thầy cô thì ngồi ghế, còn học sinh lại ngồi xổm trên sân trường." .
Thì đúng là không nỡ. May mà mình chưa đăng bài nháp ấy, không nỡ.
Nhưng mình thực sự muốn nói : Sao không cho trẻ đánh trống trường vào lúc ấy, tiếng trống khai giảng đầu đời ấy của các Cháu. Sao phải đánh hộ?
Chuyện này : Trên sảnh khách của sân bay Nội bài, một cháu bé cứ ôm khư khư chiếc hộp nhựa đi ra xe, mỏi thì đổi tay. Khi tới nhà, cháu chạy vào nhà vệ sinh, để chiếc hộp đó lên toilet và ngồi lên phẹt .. phẹt, ôi khoan khoái. Thế đó, của mình dùng, mình mang, lớn lên làm chủ, phải tự làm thì mới chủ được.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét