Tìm kiếm Blog này

Thứ Hai, 16 tháng 10, 2017

SÁU BÀ.

Nhân ngày sinh thứ 63 của mình, mình chúc các bạn của mình khoẻ và quan tâm tới nhau như "tôi với mình".
Trông qua cứ tưởng bác già.
Lại gần mới biết chỉ là chú thôi.
Cầm tay đích thị anh rồi.
Đè nhau xuống chiếu là tôi với mình.
Thơ Trần Ngọc Thụ.

Là mình đè chữ trước vài người bạn trên FB của mình thế.
Lại đọc thấy thế này trên mạng :
"Có con gà trống hoa mơ.
Mải đi đạp mái bạc phơ cả đầu.
Bạc đầu thì có sao đâu?
Thấy mái không đạp sống lâu làm gì."

"Có con gà mái hoa mơ.
Nó đi tìm trống đỏ phơ cái mào.
Đỏ thì đỏ! Kệ xác tao!
Nếu không tìm trống thì tao ế à."
Lại nữa :
"Kiếp sau xin chớ làm người.
Làm con gà trống cho đời tự do.
Thả sức mà gáy o ... o.
Quanh năm đạp mái không lo trả tiền.
Xong rồi về với tổ tiên.
Tắm qua một cái rồi lên bàn thờ.
Lạc vào tiên cảnh nên thơ.
Khoả thân tạo dáng dư thừa sức trai."
Rồi ngẫm :
"Cuộc đời ngẫm cũng chông gai.
Thôi thì ta cứ đầu thai kiếp gà.
Tha hồ ghẹo nguyệt trêu hoa.
Ăn no dửng mỡ lê la xóm làng."
Nhiều, nhiều lắm. Thơ ca vậy, là gà thôi, mạng mẽo vậy, Google tí thôi.

Mình sao :
Sáu ba dẫu miễn nhiễm.
Đọc thích vẫn thơ tình.
Nhìn thích vẫn phái xinh.
Nghĩ vẫn như ngày đấy.

Cùng là ngoài tất cả.
Thế sự đã vân du.
Chợt nhớ cụ Trứ với.
"Thuyền quyên ứ hự!" xưa.

"Ủa, oả. Chi rứa, ..? rứa".
Đôi trẻ mần chi nhau?
Mà vang  đèo câu lý.
Chiều Hải Vân xuống mau.

Hí hoáy vậy mau lắm.
Thời gian của người già.
Mong Cháu cuối tuần nghỉ.
Cho Ông chơi với nha.

Chúc bạn cùng trang lứa.
Được Cháu cho chơi nhiều.
Nhơ nhớ về ký ức.
Hồi ấy hơi yêu yêu.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét