Học theo tin sáng nay tại VTV, chương trình thời sự sáng 21/6/2014 như này :
- Ông Nguyễn Lân Hùng : Tôi xin thay mặt bà con nông dân chúc mừng các nhà báo nhân ngày báo chí ... Sau đây tôi xin trả lời câu hỏi của bà con.
- Biên tập viên : Thay mặt những người làm báo Tôi xin chúc ... Sau đây tôi xin đọc câu hỏi của bà con.
Học theo Xuân Diệu đọc : Tìm mãi người đâu thời chẳng thấy, bỗng nghe tiếng nói phát từ loa (râu - phiên bản khác).
Để hiểu được : Người đến ngồi đây thời chẳng nói, nghe toàn thay mặt những ở đâu.
Mình viết :
1- Phần thay mặt : Hôm nay Tôi thay mặt những người nhìn, nghe, đọc, nghe người khác kể lại, nghe lỏm, nghe trộm, nhìn trộm, xem trộm, xin chúc mừng các nhà báo nhân dịp ngày báo chí cách mạng. Nhờ có các nhà báo mà những người tôi thay mặt hiểu được Đảng và Nhà nước đang làm gì (ví dụ : Qua nhà báo mới hay, Bác Sang nói rằng, Hội nghị Trung ương 9 vừa rồi đã bàn kỹ về Trung quốc xâm phạm vùng đặc quyền kinh tế nước ta), nhờ các nhà báo mà những người tôi thay mặt giữ được lửa (lửa gì tôi không biết, chỉ biết nhà báo bảo nhà báo là những người giữ lửa cho người) trong người, nhờ các nhà báo mà những người tôi thay mặt được quấn tơ (tơ gì tôi không biết, chỉ biết nhà báo bảo nhà báo là những người nhả tơ) vào người, nhờ các nhà báo mà những người tôi thay mặt mới biết những bí mật (không được lộ ra, nếu lộ ra có thể đi tù - nên bí mật được gọi là nghe, xem - lỏm, trộm ở trên.) thông qua tít các bài đại loại : "Bí mật vũ khí khủng của Việt nam". "Bí mật kế sách giữ nước của người Việt". " Bí mật những điều day dứt của Thủ tướng". "Bí mật của Cái ấy ... những cái ấy". Ngay hôm nay 21/6/2014 được đọc tít này "Vết chân buồn và bước đi kiêu hãnh của nhà báo" trên trang web của Thủ tướng, những người tôi thay mặt mới hiểu được cái lý có chân thế này : "bước đi kiêu hãnh của nhà báo" để lại những "vết chân buồn". Một lần nữa Tôi xin thay mặt.
2- Phần tự Tôi : Không thay mặt ai, tự mình chịu khó đọc kỹ hơn bài báo trên, mới hiểu cái kiêu hãnh là của Ông này và cái vết buồn là của những Ông kia, ối trời ơi, nghề nào chẳng thế, thậm chí thằng nào chẳng nói thế khi đang được nói. Bao nhiêu người đang kiêu hãnh cống hiến cho Trường sa, Hoàng sa, thì cũng ối thằng có vết thối thum thủm kia kìa. Tự mình học hiểu tôi thấy rằng nghề nào chẳng giữ và truyền lửa, nghề nào chẳng nhả tơ. Các Thầy, Cô giáo đang truyền lửa kiến thức kìa, đang vắt kiệt lòng mình để nhả tơ kia. Các Thầy thuốc đang truyền sự sống đây, đang vặn xoắn lòng mình để nhả tơ đấy. Các Bác, các Anh, Chị làm vệ sinh, dọn rác đang truyền lửa làm đẹp cho đời, đang nhả sợi tơ sức khỏe lương thiện cho môi trường sống sạch của mọi người. Và nữa, tất cả.
Chúc mừng và cảm ơn nha. Tán sượng, bình thủm cũng nhiều rồi nha. Bây giờ nghiêm túc nha : Những chính kiến nghiêm túc trong bài viết "Vết chân buồn và bước đi kiêu hãnh của nhà báo" và trong mình không bao gồm trong phạm vi đề cập ở đây.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét