Tìm kiếm Blog này

Thứ Sáu, 17 tháng 10, 2014

CHIẾM CHỖ.

Mỗi người khi sinh ra là một sự chiếm chỗ hữu hình, Tôi đã sinh ra. lớn lên tiếp tục chiếm chỗ trong cuộc sống này. Nghiễm nhiên là tự chiếm, khi ăn, khi ngủ, khi chơi, cả khi bị bệnh trong bệnh viện, mọi khi, mọi lúc đều tự chiếm một không gian nào đó, khoảng không gian tự tại, chính mình.
Sự chiếm chỗ trước tiên là chiếm không, thời gian bằng thể tích vật chất của cá nhân mỗi người, dù to nhỏ, gầy béo, cao lùn khác nhau. Vì con người cụ thể là chất rắn nên không hòa được vào nhau như thường nói hai tâm hồn hòa lẫn vào nhau, do vậy dẫu vào lúc hòa hợp đáng yêu đó của mỗi đôi người vẫn cứ trên, cứ dưới, bên phải hay bên trái phân minh. Khi ăn, khi chơi, lại càng vậy, có thể món ăn rất khác nhau về thực phẩm hay cách chế biến cùng một thực phẩm, càng rất, rất khác nhau nữa về tiền cho mỗi bữa ăn, vẫn chiếm cùng một chỗ ăn (không tính chi li đơn vị thể tích), cùng một chỗ chơi, cùng là chiếm chỗ như nhau. Khi làm việc cũng vậy, có cá nhân chiếm chỗ Tổng giám đốc, chiếm chỗ Chủ tịch nước, chiếm chỗ nông dân, công nhân, hay là nghề tự do, giúp việc gia đình, cùng chiếm một chức danh chung làm việc, khác chức danh cụ thể Chủ tịch hay Hót rác mà thôi. Có những cá nhân ít xê dịch, di chuyển, có cá nhân liên tục xê dịch di chuyển cho công việc (ở Việt nam hay gọi là công tác ấy mà), cho chơi theo ý cá nhân (hay gọi là du lịch cho sang) thì cũng là cùng chiếm chỗ liên tục theo thời gian chỉ khác không gian mà thôi. Lại bàn về sự khác trong chiếm chỗ, ăn khác, ngủ khác, nghỉ khác, chơi khác, đều rất khác về sử dụng vật chất, vật chất ăn, vật chất ngủ, vật chất nghỉ và vật chất chơi, mỗi người một thứ. Cho dù có sự phân biệt về sang hèn cái vật chất ăn, chơi, ngủ, nghỉ ấy thì ước mong về nó, nơi mỗi người nhiều khi lại trái ngược với sang hèn. Có người xê dịch cả đời nhưng vẫn áy náy vì chưa đến được nơi ấy một lần, nơi mà con người cụ thể được gọi là thảo dân chưa đi quá vài chục kilômét suốt cuộc đời mình, nơi mà cá nhân được gọi là Chủ, là Tổng cho đến cuối cuộc đời vẫn chỉ là mong ước, mong muốn được đến một lần. Có người đã gặp hàng vạn, hàng triệu người trong cuộc đời mình theo chức danh công tác, lại mãi mãi chỉ là mơ về một người, ước được cùng người một lần giao đãi mà chưa thỏa. Thế đấy, cùng là chiếm chỗ ngang nhau, bình đẳng trong không thời gian, vẫn khác đến vô cùng mỗi sự chiếm được định danh, được so sánh trong mỗi và trong mọi người, vẫn khác đến vô tận trong muốn chiếm, chiếm quyền, chiếm tiền và chiếm người với được chiếm. Sự chiếm chỗ của mỗi người để tự là mình thì tự nhiên nhi nhiên. Dân gian có thể tự ti hay tiêu cực hoặc thật vô tư trong ca dao khi nói rằng :
Vua Ngô 36 cái tàn vàng
Chết xuống âm phủ chẳng mang được gì
Chúa chổm uống rượu tì tì
Chết xuống âm phủ, kém gì vua Ngô.
Hôm nay ngày 17/10/2014 đánh dấu 60 năm Tôi chiếm chỗ trong cuộc sống trên thế gian này, Bố, Mẹ đã cho tôi sự chiếm chỗ này, bạn bè, Vợ, Con, những người thân đã cùng giúp tôi chiếm chỗ đến hôm nay. Dẫu đã nói vẫn xin được nói, Tôi chiếm chỗ ra sao :
Tên Tôi một nửa vòm toilet
Một nửa loài người một nửa chiếu chăn
Trong lòng bạn tên tôi một nửa
Với mỗi người thân mỗi nửa trong tôi.
Dẫu đã viết, đã đưa trong blog này, vẫn xin gom lại một vài trong đó đã cùng tôi chiếm chỗ như nào khi tự luận bởi Tôi :    BIÊN GIỚI.;    BỐN CHỤC NĂM RỒI VÀ TOÁN VÀ CHÂU.;  VẪN.;  NGOÀI 8/3.;  CHỢT NHỚ ANH TÀI.;  AI LÀM DỰ ÁN.;  HIỀN TẮM.;  HOÀI.; và  HOÀI NHỚ.;  TÌNH ĐỜI ĐỜI.;  TIỂU CHỦ.;  và  VÔ CHIÊU.;   TẦN CÚC.;  và  TẶNG CÚC.;  BẠN TÔI VÀ ĐẬP VÀO BỜ.;  và   DUYẾN NHỈ.;  VIÊN SỎI.;  ANH TUẤN.;  3C.;  10A(1).  và  10A(2).  và  VÔ TƯ THẦN TIÊN 10A(3).;  THƯỜNG TẠO THÀNH SỰ NGHIỆP.;  BẠN GIÁO.;  và  GIÁO THÂN.;  PHÁT SÁNG.;  KIẾP NÀO.;  QUANG TIẾN.;  YÊU THẾ.;  GIÒ LỤA.;  Mở ra là biên giới, cái biên giới mây ấy mà, khép vào là giò lụa, trong cái ngoặt gấp khúc cong cong ấy nhỉ (xin di chuột vào đấy, từng tên bài, nhấn để mở ra và đọc). Và chung nhất là tự luận về sự chiếm chỗ của thế hệ Tôi trong mấy chục năm qua với cảm quan của chính Tôi trong bài  THÀNH CỤ.


  Thành Cụ Cháu mình, chiếm chỗ đời ba.

Thế hệ Tôi, một thế hệ Việt nam rất lạ, sống trong thời kỳ biến động nhanh chóng và dữ dội nhất của lịch sử dân tộc, rất nhanh chóng tự mình trải qua biến cải chỉ trong vài chục năm, từ người nông dân thực thụ, thành người thừa hưởng nền văn minh nhân loại, từ đi bộ, xe đạp, xe máy đến ô tô, máy bay, từ tự cung, tự cấp các vật phẩm tiêu dùng cơ bản đến sử dụng các vật phẩm công nghệ hiện đại sản xuất trên toàn thế giới, điện thoại di động, tiếp xúc người - người qua internet, từ thế giới quan cây đa, bến nước, sân đình đến thế giới phẳng trên màn hình điện toán, phẳng lỳ theo không và thời gian thực để cùng lúc nhận biết được nhiều nơi nhiều chỗ, phẳng đến mức mà tác giả của cuốn sách "Thế giới phẳng" Thomas L.Friedman đã phải thốt lên sau gần một thập niên xuất bản sách : “Nhìn lại, những gì tôi viết trong cuốn ‘Thế giới phẳng’ đã không còn đúng. Hiện nay, thế giới của chúng ta không phải là ‘thế giới phẳng’ mà là ‘thế giới rất rất phẳng!’ So với thời điểm tôi viết cuốn sách đó, thế giới hiện nay đã ‘phẳng’ hơn rất nhiều.” 
Từ ngắm đít trâu đến nhận biết toàn cầu, thật lạ kỳ thế hệ đã chiếm chỗ như vậy, rất nhanh chỉ trong một thế hệ người, thế hệ chúng tôi.
Cũng xin nói thêm về sự chiếm chỗ dài lâu mãi mãi mà dân gian vẫn gọi "sinh ký, tử quy" hay "sống gửi, thác (chết) về" theo cách nghĩ của Tôi đã hai chục năm có lẻ :

Xin chào nhé

Nào có xa đâu mà phải tiễn
Nghĩa trang kia đầu xóm thôi mà
Xin chào nhé Tôi đi thanh thản
Về nơi xa dù rất gần người.

Xin chào nhé không cười khóc nữa
Khóc đủ rồi cười cũng không thêm
Người ta sống đâu theo tuổi tác
Vui buồn nhiều là thọ đấy thôi.

Xin chào nhé hẹn nhau dưới đó
Chúc trên này cười khóc thoả thuê
Cho ai đó hay cho ta đó
Khóc hay cười cũng cõi lòng ta!

Xin chào nhé tôi đi trước nhé
Phía xa kia quyến rũ tôi rồi!
Chưa nghe kể chưa từng được biết
Sẽ ra sao nơi ấy buồn vui?

Tôi đọc sách không ít, xem trên mạng hàng ngày vẫn "Chưa nghe kể chưa từng được biết, sẽ ra sao nơi ấy buồn vui?". Và sau nữa một lời đã nói, sẽ nói và vẫn muốn nói dẫu để vui, vui : Hôm qua (lúc nào cũng hôm qua nếu còn có thể) đi xem bói, thầy bói dặn đi dặn lại, 50 năm nữa Anh có hạn rất nặng, phải cúng may ra qua khỏi. Tôi nói lời này để sống, và Tôi cũng hiểu rằng "Đắc nhất nhật, quá nhất nhật" :
” Hãy chia đời sống ra thành từng ngăn tách biệt nhau, mỗi ngăn là một ngày.”
Vì thế chúng ta đừng lo tới ngày mai ( chứ không phải không nghĩ gì đến ngày mai, bạn cứ nghĩ tới ngày mai đi, nhưng đừng lo gì cả.). vì ta chỉ lo ngày hôm nay thôi cũng đủ khổ rồi.
Bất kỳ ai cũng có thể làm công việc hằng ngày của mình, dù nặng hay nhẹ cũng có thể sống một cách êm đềm, trong sạch và đầy ý nghĩa từ lúc bình minh đến hoàng hôn, phải cuộc đời chỉ bấy nhiêu thôi.
  Hôm nay là một ngày sống mới, một chiếm chỗ mới của Tôi, Tôi chiếm chỗ trong cuộc sống này cùng người thân, bạn bè gần xa, Tôi đang viết là Tôi đang chiếm chỗ Tôi. Chiếm chỗ Tôi cho Tôi, cho người thân (cho Con) và bạn bè, chiếm chỗ.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét